Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 279 - Chương 279 - Em Sẽ Không Phải Là… Rất Chờ Mong

Chương 279 - Em Sẽ Không Phải Là… Rất Chờ Mong
Chương 279 - Em Sẽ Không Phải Là… Rất Chờ Mong

"Mua rồi? Quà gì thế?" Chị Lý lập tức lộ ra vẻ mặt bát quái.

Mọi người cũng đều nhìn lại:

"Vãn Thanh Vãn Thanh, cô có quà rồi!"

Cố Vãn Thanh vốn đang ngồi ở vị trí cách Lục Lập Hành hơi xa một. Nhưng lại bị các nàng kéo lại, đẩy về phía Lục Lập Hành:

"Nhanh đi nhìn xem là cái gì đi!"

Cố Vãn Thanh có chút mơ hồ.

Lục Lập Hành hắn thế mà lại thật sự mua quà?

Thế nhưng là…

Trước mặt nhiều người như vậy, nàng luôn cảm giác là lạ. Cố Vãn Thanh muốn nói gì đó, nhưng nhớ tới dáng vẻ các nàng không ngừng nói không tốt về Lục Lập Hành vừa rồi. Cố Vãn Thanh lập tức thay đổi chủ ý. Nàng nhìn về phía Lục Lập Hành:

"Anh mua cái gì vậy?"

Lục Lập Hành vốn là muốn lén lút đưa cho Cố Vãn Thanh, dù sao nàng cũng không phải là kiểu người hay khoe khoang. Nhưng bị Cố Vãn Thanh hỏi như vậy, Lục Lập Hành trực tiếp móc cái hộp ra từ trong túi.

Dù sao cũng là phụ nữ, có lẽ, Vãn Thanh cũng hy vọng có thể chia sẻ hạnh phúc nhỏ của mình với người khác?

"Em chắc là sẽ thích cái này!"

Mọi người vừa nhìn thấy cái hộp kia, lập tức chấn kinh:

"Hộp của Long Phượng Điếm? Đây không phải là hộp quả của Long Phượng Điếm sao?"

"Đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy, mấy ngày trước tôi đến huyện thành còn đứng nhìn nó một chút, trang sức ở trong đó rất đắt đó! Tùy tiện một cái thôi đều hơn mấy trăm mấy ngàn tệ!"

"Vãn Thanh, nhanh nhanh nhanh, nhận lấy đi, chúng tôi cũng muốn nhìn xem bên trong có cái gì!"

Hơn mấy trăm mấy ngàn tệ, các nàng một năm cũng không kiếm được từng đó tiền. Cho nên, cho dù là đi huyện thành, các nàng cũng chưa từng mua thứ nào quý giá như thế.

Đây chính là trang sức kim loại đó!

Trong toàn bộ thôn Lục gia, sợ là chưa có người nào có trang sức kim loại.

Ánh mắt của mọi người đều phát sáng. Ánh mắt nhìn Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh đều đã biến đổi.

Nhưng mà Cố Vãn Thanh nghe các nàng nói vậy, vẻ mặt có chút chấn động:

"Mấy… trăm mấy ngàn tệ?"

Nàng nhìn Lục Lập Hành chăm chú, chờ Lục Lập Hành đưa ra câu trả lời chắc chắn. Nếu quả như thật đắt như vậy, vậy… vậy thì phải làm sao đây?

Lục Lập Hành thấy nàng không có nhận, liền đi hai bước tới bên người nàng. Sau đó, chậm rãi mở hộp ra.

"Mua quà cho em bao nhiêu tiền cũng không đáng kể, chỉ cần em thích là được."

Hắn vừa dứt lời. Mọi người đều nhìn qua với vẻ khiếp sợ.

Chỉ thấy trong hộp là một mặt dây chuyền cánh hoa tinh xảo.

Màu sắc kia thật sự là quá bắt mắt.

Mọi người thậm chí đang nghĩ, đeo lên mặt dây chuyền như này nhất định sẽ rất xinh đẹp?

"Dây chuyền, là dây chuyền đó!"

"Dây chuyền thật xinh đẹp, chồng tôi chưa từng mua đồ trang sức cho tôi đâu!"

"Trông rất đẹp, Vãn Thanh, nhanh nhận lấy đi!"

Các nàng đã không kịp chờ đợi nữa, chỉ muốn nhìn Cố Vãn Thanh đeo lên.

Nhưng mà Cố Vãn Thanh lại có chút bỡ ngỡ. Dây chuyền làm bằng vàng, đó là cực đắt. Nàng có chút luống cuống:

"Lập, Lập Hành, em không muốn dây chuyền này đâu, anh trả lại đi!"

Tuy những ngày này, Lục Lập Hành kiếm lời được chút tiền.

Thế nhưng cũng không thể tiêu như thế được!

Mọi người vừa nghe thấy lời này thì lập tức gấp:

"Ai nha, Vãn Thanh cô…"

"Tiểu Hành, hay là cậu tự mình đeo cho vợ mình đi? Nàng không nỡ đâu!"

"Ánh mắt của cậu tốt như vậy, Vãn Thanh đeo lên chắc chắn sẽ vô cùng đẹp!"

Trong lúc các nàng nói chuyện, Lục Lập Hành đã lấy dây chuyền ra. Hắn cũng biết, Cố Vãn Thanh sẽ không muốn. Cho nên, hắn cũng không có trông cậy vào việc nàng sẽ nhận.

Nha đầu này, cho tới nay đều thích suy nghĩ vì người khác.

"Lập Hành…"

Cố Vãn Thanh trông thấy động tác của Lục Lập Hành, theo bản năng muốn lui về sau. Nhưng phía sau lại bị mọi người chặn lại. Thừa dịp này, Lục Lập Hành bắt lấy một cái tay của nàng.

"Đến, để anh đeo lên cho em."

"Thế nhưng…"

"Không có thế nhưng gì cả, dây chuyền này không trả được. Nếu như em không đeo thì anh cũng chỉ có thể đưa cho người khác!"

Lục Lập Hành nói kiểu này, mọi người lập tức ồn ào theo.

"Vãn Thanh, cô không muốn thì tôi muốn, tôi không chê!"

"Tôi cũng vậy, Lục Lập Hành, đưa tôi đi, tôi không ngại, tên chết tiệt nhà tôi chắc chắn cũng sẽ không để ý!"

Dù sao cũng là vàng, rất đáng tiền.

Cố Vãn Thanh nghe xong lời này, lập tức gấp:

"Em, em đeo."

Lục Lập Hành lúc này mới cười:

"Đến đây nào!"

Hắn mở nút mặt dây chuyền ra, sau đó thận trọng đeo dây chuyền vào cổ của Cố Vãn Thanh. Cổ của nàng vốn là thon dài, vừa đeo lên lại càng thêm lộng lẫy!

Ánh mắt của mọi người lần nữa sáng lên:

"Oa, đẹp quá!"

"Vãn Thanh, dây chuyền này rất thích hợp với cô!"

"Đúng vậy, đúng vậy, chồng cô đúng là có mắt nhìn!"

"Không nói nữa, Tiểu Hành, tôi phải quay về nói tên đầu gỗ nhà tôi một chút mới được. Nếu có thời gian, cậu nhớ đến dạy hắn một chút xem làm thế nào để chọn đồ trang sức!"

Lục Lập Hành nghe vậy thì cười nói: "Được!"

Chị Lý nói xong thì lôi kéo cô gái bên cạnh muốn rời đi. Nhưng mà cô gái bên cạnh lại có chút không nỡ:

"Ai nha chị Lý, lại nhìn một hồi đi, em chưa từng thấy chiếc vòng nào đẹp như vậy!"

Chị Lý buồn cười kéo nàng một chút:

"Nhìn cái gì chứ? Đi thôi, chờ qua mấy ngày nữa lại đến nhìn. Tiểu Hành nhà người ta vừa mới tặng quà cho Vãn Thanh, lúc này không phải là khoảng thời gian để cho bọn họ nói lời tâm tình sao? Cô không thấy mặt Vãn Thanh đã đỏ bừng rồi kia kìa?"

Mọi người nghe xong, càng cười không ngậm mồm vào được:

"Ha ha, thật đúng vậy!"

"Vãn Thanh, đừng xấu hổ, chúng tôi sẽ không quấy rầy các người nữa!"

"Đúng vậy, bụng cũng đã lớn rồi, thực ra có thể… ừm, có thể…"

Mọi người giống như cười mà không phải cười.

Mặt Cố Vãn Thanh lại càng đỏ hơn.

Lục Lập Hành cười không ngậm mồm vào được.

Những người này đúng là rất hiểu phong tình.

Đợi sau khi các nàng đi, Cố Vãn Thanh chỉ cảm thấy ánh mắt của Lục Lập Hành càng ngày càng nóng rực. Nàng theo bản năng muốn tránh:

"Vậy em về phòng trước!"

Thế nhưng, nàng chưa kịp bước đi, đã bị Lục Lập Hành kéo lại. Hắn đi đến bên cạnh nàng, nhẹ nhàng ôm lấy nàng từ phía sau lưng.

Trong lòng Cố Vãn Thanh cảm thấy căng thẳng.

Tên này, không phải là thực sự nghe lời mấy người kia, muốn làm chút gì đó chưa?

Bây giờ còn chưa được!

"Lập, Lập Hành…" Cố Vãn Thanh có chút lắp bắp.

Lục Lập Hành cảm nhận được, thân thể của người phụ nữ trong ngực có chút căng lên. Hắn nhịn không được mà nở nụ cười.

"Anh không biết làm cái gì cả, Vãn Thanh, em không cần lo lắng. Chủ nhiệm Nghiêm đã nói rồi, em đang mang song thai, phải bảo vệ thật tốt, không được khẩn trương!"

Nghe thấy lời này, Cố Vãn Thanh mới thả lỏng xuống. Nàng thở ra một hơi thật dài:

"Em còn tưởng rằng anh…"

Nói được nửa câu, Cố Vãn Thanh đột nhiên cảm giác được có chút không đúng.

Nàng rốt cuộc đang nói cái gì?

Làm sao cảm giác như, mình đang rất là chờ mong vậy?

"Ha ha, tưởng anh làm gì?" Lục Lập Hành cố ý đặt đầu mình lên cổ Cố Vãn Thanh:

"Vãn Thanh, em sẽ không phải là… rất chờ mong đó chứ?"

"Mới không có!"

Bị nói trúng tiếng lòng, Cố Vãn Thanh lập tức phủ quyết:

“Em mới không có chờ mong!"

"Ha ha!"

Lục Lập Hành nhịn không được lại ôm nàng chặt hơn một chút.

"Vãn Thanh, em khi đó, tại sao lại nguyện ý gả cho anh vậy?"

"Em chẳng lẽ không nghĩ đến việc, anh là một người vô học, sẽ làm hại đến em sao?"

Từ khi biết được quá khứ của Cố Vãn Thanh từ chỗ Lục Kiến Châu. Suốt một buổi chiều, Lục Lập Hành vẫn luôn tự hỏi vấn đề này.

Vãn Thanh, nàng là đang dùng cuộc đời của mình để đánh bạc sao…

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment