Mọi người nghe thấy câu nói này liền chấn động.
Hà Chấn Viễn tiếp tục nói:
"Gốc cây trước kia tôi mua không nở hoa đẹp được như gốc cây này, mà gốc cây kia tôi mua với giá 50 ngàn tệ, gốc cây này của cậu sinh trưởng rất tốt, cũng đã nở hoa, tôi thật sự rất muốn có được nó, không biết cậu Lục đây có bằng lòng từ bỏ những thứ mình yêu thích không."
Lục Lập Hành còn chưa lên tiếng, Cố Vãn Thanh đã kích động nói:
"Bán, lập tức, chúng tôi bán!"
Một gốc cây 150 ngàn tệ, đây là cái giá mà Cố Vãn Thanh dù có nằm mơ cũng chẳng ngờ tới, bọn họ phải nỗ lực như nào mới có thể kiếm được số tiền lớn như thế chứ!
Lục Lập hành nhịn không được nở nụ cười.
Hắn nhéo nhéo cái mũi Cố Vãn Thanh:
"Được, bán!"
Mặc dù sau nhiều năm nữa, hoa lan sẽ rất có giá, nhưng mà ở thời đại này, đa phần mọi người chỉ quan tâm tới việc ấm no, những loại hoa này chỉ có thể lưu hành trong tay của một bộ phận rất nhỏ.
150 ngàn tệ quả thực là rất lớn.
Lúc trước hắn còn nghĩ làm sao mới có thể kiếm được ít tiền để xây nhà đó!
Đi vào trong thành phố chờ tới ngày sinh cũng cần phải thuê phòng, nhưng mà có được 150 ngàn tệ này rồi, có lẽ có thể mua được một căn hộ đã được xây sẵn!
Hà Chấn Viễn cười, nói:
"Tốt quá rồi, cảm ơn cậu Lục, cảm ơn cậu Lục, gốc cây này tạm thời cứ để lại ở đây đi, ngày chúng tôi đi, tôi sẽ tới lấy! Cậu Lục, cậu nói cho tôi biết số ngân hàng của cậu là được, tôi sẽ gọi người chuyển tiền cho cậu."
"Được."
Lục Lập hành nói tài khoản của mình cho Hà Chấn Viễn.
Sau khi hoàn thành giao dịch xong, Hà Chấn Viễn cười, nói:
"Ha ha, vì hoa lan này mà suýt nữa tôi đã quên mục đích của chuyến đi lần này rồi. Cậu Lục, không biết chúng tôi có thể đi tới rừng quýt được không? Với lại, tôi muốn ở lại trong thôn vài ngày, trong mấy ngày này tôi có thể đi theo mọi người làm việc không? Tôi muốn đi trải nghiệm mấy ngày!"
"Đương nhiên là được! Bây giờ đã trễ rồi, ăn cơm trước đi, ngày mai chúng tôi sẽ dẫn mọi người đi cùng."
"Được được!"
Ban đêm.
Lục Lập hành mời Hà Chấn Viễn đi ăn cơm chung với mọi người.
Sau bữa ăn, mọi người cùng nhau ngồi ở trong sân nói chuyện.
...
Thiên Thiên ngày nào cũng chạy tới tìm Lục Thiên Thiên và Đại Hoàng chơi.
Từ đó, Lục Thiên Thiên liền trở thành một cô giáo nhỏ, kể cho cậu bé đến từ thành phố này nghe về cuộc sống vui vẻ trên núi.
Thiên Thiên ngày nào cũng mở to hai mắt, vô cùng nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng còn vui vẻ hỏi hai câu:
"Trong sông thật sự có cá ạ?"
"Cá có lớn không? Ăn ngon không?"
Lục Thiên Thiên kiêu ngạo giơ nắm đấm nhỏ lên:
"Đương nhiên là có rồi, chị và bạn bè thường xuyên đi xuống sông chơi, lần nào cũng có thể bắt được mấy con! Em trai, ngày mai chị sẽ dẫn em đi xuống sông bắt cá!"
"Dạ dạ!"
Hai đứa nhóc lập tức đạt thành hiệp nghị.
Giơ nắm tay lên thề.
Đại Hoàng ở bên cạnh vui vẻ sủa.
...
Lục Lập Hành tìm cho Hà Chấn Viễn một chỗ ở.
Sau khi tiễn bọn họ đi xong, hắn mới sửa sang lại bản thân một chút, quay về nhà.
Cố Vãn Thanh đang ngồi thơ thẩn ở cửa.
Lục Lập Hành buồn cười, gõ đầu cô một cái:
"Đang suy nghĩ chuyện gì vậy?"
Tầm mắt Cố Vãn Thanh rơi lên trên cái lều lớn:
"Em đang nghĩ một gốc cây có thể bán tới 150 ngàn tệ, ở đó còn có hai gốc cây nữa, không biết có ai mua hay không."
"Ha ha!"
Lục Lập Hành nhịn không được mà cười:
"Không phải em rất thích mấy cái cây đó sao?"
"Nhưng em càng thích tiền hơn!"
Cố Vãn Thanh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào hắn.
"Ha ha!"
Lục Lập Hành cười lớn thành tiếng.
"Giữ lại đi, sau này muốn có được loại hoa này cũng chẳng phải là chuyện dễ đâu. Nếu thích tiền, anh sẽ từ từ kiếm, kiếm về cho em hết!"
Cố Vãn Thanh lập tức cảm thấy bản thân mình giống như có hơi quá mức.
Cô nhanh chóng sửa lời:
"Em không có ý đó, Lập Hành, ý của em là, ý của em là, ai, em không phải buộc anh phải kiếm tiền, dù anh có không có tiền, chỉ cần chúng ta không chết đói, em cũng đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi, em chỉ là cảm thấy..."
"Anh hiểu ý em."
Lục Lập Hành giúp cô sửa sang lại mái tóc trên trán.
"Em cảm thấy anh kiếm tiền không dễ, cho nên lo lắng cho anh phải không?"
"Thực ra, có thể giúp mọi người có được cuộc sống tốt nhất, anh không cảm thấy mệt mỏi một chút nào cả, trái lại anh còn rất vui vẻ."
Cố Vãn Thanh nghi ngờ:
"Ngày nào cũng đi sớm về trễ, chạy đông chạy tây, mệt như thế mà anh còn bào là vui vẻ?"
Lục Lập Hành ngẩng đầu, nhìn lên mặt trăng, khóe môi hơi cong lên.
"Đây đại khái là ý nghĩa của cuộc sống của anh đi!"
Vì muốn bù đắp cho tất cả tiếc nuối ở kiếp trước.
Mặc dù bây giờ kiếm được không quá nhiều tiền, nhưng mà phần lớn mong ước đều được thực hiện.
"Anh thật sự cảm thấy rất vui vẻ."
Cố Vãn Thanh phát hiện Lục Lập Hành dường như đang nói sự thật, lúc này cô mới tựa đầu mình vào trong lòng ngực của hắn:
"Ừm, vui vẻ là quan trọng nhất."
Sau khi dỗ cho Cố Vãn Thanh ngủ xong, Lục Lập Hành lại có hơi không ngủ được.
Hắn nhìn cô gái đang nằm cạnh mình, nhịn không được mà đặt tay lên trên bụng của cô.
Cố Vãn Thanh di chuyển nhẹ, có lẽ cô ý thức được là hắn, cho nên chỉ chốc lát sau đã thả lỏng lại.
"Hai nhóc con, ba ba thật sự rất muốn gặp mấy đứa."
Hai đứa nhóc kia dường như cũng muốn trả lời hắn, đá đá tay của hắn.
Sau khi giải trí với bọn nhóc một lát, Lục Lập Hành mới chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng vào lúc này, trong đầu của hắn lại vang lên âm thanh của hệ thống.
"Chúc mừng ký chủ nhận được một cẩm nang tin tức x1."
"Chúc mừng ký chủ nhận được một cẩm nang vận may x1."
"Phần thưởng đã được cất vào trong túi, xin ký chủ hãy tự động nhận lấy."
Tại sao lúc này lại đột nhiên ban thưởng cẩm nang tin tức?
Lục Lập Hành nhớ rằng hình như hệ thống đã rất lâu rồi chưa ban thưởng cẩm nang tin tức.
Phần thưởng lần này là cái gì?
Sắp tới ai sẽ gặp xui xẻo?
Lục Lập Hành nghĩ tới đó liền trực tiếp nhấn mở cẩm nang tin tức.
Một tin tức lập tức hiện lên trong đầu hắn:
"Tập đoàn Văn Lang ở trong thành phố thành danh là do mỹ phẩm dưỡng da của mình, nhưng mà sau khi ông chủ Hà Chấn Viễn sắp tới tuổi về hưu, lại bị người thay đổi cách điều chế mỹ phẩm cho trẻ em, dẫn tới việc toàn bộ trẻ em dùng loại sản phẩm đó đều bị dị ứng, bị người ta khởi tố, phải bồi thường hơn mấy triệu tệ. Ông chủ vì thế mà tuyên bố công ty phá sản, bản thân thì ưu sầu, uất ức cho tới khi rời khỏi thế gian này."
Tập đoàn Văn Lan? Hà Chấn Viễn?
Lục Lập Hành run lên…
------
Dịch: MBMH Translate