Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 290 - Chương 290 - Chị Dâu Hai, Nữ Hán Tử Không Tốt Sao

Chương 290 - Chị Dâu Hai, Nữ Hán Tử Không Tốt Sao
Chương 290 - Chị Dâu Hai, Nữ Hán Tử Không Tốt Sao

Lục Lập Hành còn nhớ tập đoàn Văn Lan này.

Lúc trước, lúc mình vừa đến tỉnh thành.

Đây là công ty hàng đầu của ngành mỹ phẩm dưỡng da, nổi tiếng nhất là kem dưỡng cho em bé.

Xuất khẩu cả nước.

Nhưng sau này, sau khi chuyện dị ứng xảy ra, tập đoàn Văn Lan biến mất trong vòng một đêm, lãnh đạo của bọn họ cũng biến mất từ đây.

Ngay lúc đ, Lục Lập Hành vẫn là một tiểu lâu la vừa mới bắt đầu phấn đấu, nên cũng không có quan tâm quá nhiều. Bây giờ mới biết thì ra là bị người ta hãm hại?

Hà Chấn Viễn lại là chủ tịch của tập đoàn Văn Lan.

Nhưng mà, anh trai của giáo sư Hà Minh Nhân đương nhiên cũng sẽ không quá kém.

Từ tình huống của ngày hôm nay có thể thấy Hà Chấn Viễn là một người tốt. Hà Minh Nhân cũng từng trợ giúp mình.

Lục Lập Hành vẫn cảm thấy, mình nên nhắc nhở hắn một chút thì hơn.

Nghĩ như vậy, Lục Lập Hành liền tiến vào mộng đẹp.

Ngày hôm sau.

Trời mới vừa sáng, Lục Lập Hành đã dậy nấu cơm.

Hôm nay là ngày nghỉ đầu tiên của kỳ nghỉ Tết nguyên đán. Lục Lập Hành trông thấy Lục Thiên Thiên bình thường cuối tuần đều ngủ nướng, nay thế mà lại dậy sớm.

Nàng đang nhỏ giọng nói cái gì đó với Đại Hoàng. Dáng vẻ kia vô cùng tinh quái.

Lục Lập Hành tò mò hỏi: "Thiên Thiên, em đang làm gì đó?"

Lục Thiên Thiên xoa xoa gương mặt đỏ bừng bị đông cứng:

"Em đang nói chuyện với Đại Hoàng, bảo nó lát nữa đi bắt cá cùng với Thiên Thiên! Em trai Thiên Thiên muốn ăn cá!"

"Ách, trời lạnh như vậy, đi bắt cá sao?"

"Đúng vậy, đúng vậy, không có việc gì, Thiên Thiên không sợ lạnh!"

Lục Thiên Thiên nâng cánh tay nhỏ lớn.

Mấy chuyện như bắt cá này là chuyện mà nàng thành thạo nhất. Cá con trong sông đừng nghĩ đến việc trốn khỏi tay của nàng.

Lục Lập Hành nghe vậy thì cười: "Không phải là vấn đề em có sợ lạnh hay không, là quá lạnh, cá cũng không ra ngoài nha!"

"Ừm? Không có khả năng! Nhất định có, em đã đồng ý với em trai Thiên Thiên rồi! Không thể nói chuyện mà không giữ lời được."

Lục Lập Hành bất đắc dĩ, đành phải tùy ý nàng.

Ăn sáng xong.

Hà Chấn Viễn và Chu Văn Lan mang theo Thiên Thiên vui vẻ đến đây.

Vừa đến trong sân, Thiên Thiên đã cao hứng chạy về phía Lục Thiên Thiên:

"Chị Thiên Thiên, chúng ta đi bắt cá sao?"

"Đi! Đi! Chị mang theo em!"

Lục Thiên Thiên bày ra dáng vẻ người lớn, vỗ vỗ ngực.

Lục Lập Hành cũng không đành lòng vạch trần nàng.

Hà Chấn Viễn cười nói: "Không khí nơi này thật tốt, bầu trời đúng là trong xanh, chúng ta tới đây đúng là đáng mà!"

Chu Văn Lan cũng gật đầu: "Đúng vậy, Thiên Thiên, lát nữa ra ngoài chơi không được phép bắt nạt chị, có biết không?"

"Đã biết!" Hà Tiểu Thiên dùng sức gật đầu:

"Con là nam tử hán nhỏ, con sẽ bảo vệ tốt chị Thiên Thiên."

Lục Thiên Thiên nghe vậy thì chu cái miệng nhỏ nhắn, hung hăng nói:

"Chị mới không cần bảo hộ, chị đến bảo hộ Thiên Thiên mới đúng!"

Nàng nói xong lại giơ nắm đấm lên.

Mọi người lập tức cười ha hả.

Cố Vãn Thanh không nhịn được nói:

"Thiên Thiên, em chính là con gái đó. Con gái thì phải văn nhã một chút, không thể làm cái nữ hán tử, có biết không?"

Lục Thiên Thiên nghi ngờ nhìn về phía nàng:

"Sao lại không thể làm nữ hán tử? Chị dâu hai, nữ hán tử không tốt sao?"

Cố Vãn Thanh lập tức á khẩu không trả lời được, chỉ có thể im lặng.

Chờ thu dọn xong, Lục Lập Hành liền dẫn Hà Chấn Viễn, Chu Văn Lan, Thiên Thiên và Thiên Thiên còn có Đại Hoàng, cùng tiến về phía rừng quýt.

Lục Thiên Thiên muốn đến con sông nhỏ dưới chân núi phía sau rừng quýt. Sông nơi đó lớn hơn chỗ của bọn họ một chút. Cá đương nhiên cũng nhiều hơn một chút.

Sau khi đến nơi.

Lục Thiên Thiên kéo Đại Hoàng và Thiên Thiên rời đi.

Hà Thiên Thiên vừa chạy vừa xoắn xuýt:

"Thiên Thiên, chúng ta thật có thể bắt được rất nhiều cá sao?"

"Nhất định có thể, Đại Hoàng ở đây, Đại Hoàng nhà chị chính là một tay săn bắt vô cùng điêu luyện!"

Đại Hoàng nghe thấy lời khen thì trực tiếp ngẩng đầu lên, kiêu ngạo kêu to:

"Gâu Gâu!"

Cẩu gia chính là tay săn bắt điêu luyện ~

Theo Cẩu gia sẽ có thịt ăn.

Lục Lập Hành bất đắc dĩ lắc đầu:

"Đi thôi!"

Ba người đi vào rừng quýt.

Lục Tiểu Phi đang dẫn người hái quýt.

Toàn bộ rừng quýt vô cùng náo nhiệt.

Hà Chấn Viễn chỉ nhìn thoáng qua liền chấn kinh: "Nhiều quýt như vậy sao!"

"Ừm, đúng vậy!"

"Lục huynh đệ, kỹ thuật lều lớn này của cậu rất không tệ!"

Lục Lập Hành cũng không dám nói tất cả đều là công lao của nước linh trì. Hắn cười nói: "Hợp tác với thôn bên cạnh. Bọn họ phụ trách dạy kỹ thuật lều lớn cho chúng tôi. Tôi bán phân bón cho bọn họ, đôi bên cùng có lợi!"

"Ha ha ha ha, hay cho câu đôi bên cùng có lợi. Người tuổi trẻ bây giờ đều không đơn giản. Tới tới tới, vợ à, chúng ta cũng đi hái hái quýt, hoạt động gân cốt một chút!"

Hà Chấn Viễn nói xong liền dẫn Chu Văn Lan gia nhập đội ngũ hái quýt.

Lục Lập Hành cũng bắt đầu bận rộn.

Đợi đến giữa trưa, quýt hái được cũng không xê xích gì nhiều.

Hà Chấn Viễn thở hồng hộc chạy qua bên này:

"Ai, không thể không thừa nhận mình đã già, nhìn xem những người tuổi trẻ kia kìa, đều đang rất nhiệt tình!"

Chu Văn Lan cũng cười nói: "Ai nói không phải đâu? Tôi đã nói với ông là không cần đi hái quýt làm gì rồi. Ông hết lần này tới lần khác lại không nghe tôi."

"Ha ha ha, tại tôi vui quá mà! Lục huynh đệ, hôm nay thật đã nghiền!"

Hà Chấn Viễn tìm cái tảng đá rồi ngồi xuống:

"Vào năm tôi năm tuổi, cha tôi cũng mang theo tôi và em trai xuống nông thôn làm việc. Khi đó đại khái là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc sống của chúng tôi! Sau này trở về thành phố, công việc quá bận rộn nên cũng không trải qua cuộc sống như vậy nữa! Tôi muốn về già có thể tìm một nơi non xanh nước biếc để sống, chỉ là không nghĩ tới, ai…" Hà Chấn Viễn bất đắc dĩ than thở.

Lục Lập Hành cười nói: "Thực ra, bác về hưu ở cái tuổi này cũng được!"

Nếu như hắn về hưu chắc là sẽ không phải trải qua chuyện phía sau đó của công ty nữa đâu nhỉ?

"Về hưu thì không được đâu, số tôi là số mệt nhọc! Vẫn cần phải chống đỡ công ty! Nhiều công nhân vẫn còn chờ ăn cơm đó, thỉnh thoảng có thể nghỉ ngơi một chút cũng không tệ!"

Đây là một ông chủ có trách nhiệm.

Lục Lập Hành không khỏi cảm khái.

"Hà lão, cháu nghe nói quý công ty gần đây đang phát triển nghiên cứu một loại kem cho trẻ sơ sinh mới?"

"Ừm? Làm sao cậu biết chuyện này?"

Lục Lập Hành đang muốn trả lời, liền nghe Hà Chấn Viễn nói:

"Là em trai tôi nói cho cậu biết đúng không? Hắn a, ha ha ha, xem ra đúng là vô cùng coi trọng cậu!"

Lục Lập Hành thuận thế gật đầu.

"Đúng vậy, đám nhân viên trong công ty đang tiến hành phát triển nghiên cứu, nói là hiệu quả rất tốt. Cậu xem bọn trẻ nông thôn bây giờ bị dị ứng nghiêm trọng cỡ nào. Nghe người thí nghiệm bọn hắn nói, dùng kem bôi trẻ sơ sinh này sẽ có thể cải thiện rất tốt, có thể giúp da thịt của bọn họ mùa đông không đến mức bị nứt ra."

Lục Lập Hành trầm tư một hồi, vẫn quyết định nói:

"Thời gian nghiên cứu loại kem kia có dài hay không?"

"Không dài, khoảng một tháng, đã bắt đầu tiến vào sản xuất! Sao thế, Lục huynh đệ, có vấn đề gì không?"

Lục Lập Hành lắc đầu: "Không, chỉ là cảm thấy thời gian quá ngắn. Dù sao cũng là dùng ở trên người bọn nhỏ. Hà lão, nếu như bác tin tưởng cháu, cháu đề nghị bác nên quay về tìm người nghiên cứu lại phối phương một chút. Các bậc cha mẹ đều tương đối quan tâm đến vấn đề của con trẻ, không thể bỏ qua!"

Hà Chấn Viễn nghe mà như lọt vào trong sương mù, nhưng vẫn gật đầu: "Cậu nói đúng, vấn đề của trẻ em đúng là không thể bỏ qua, tôi đã biết."

"Ừm, đi thôi, đám Thiên Thiên chắc là cũng đang chờ chúng ta!"

"Cũng không biết hai đứa nhỏ này có thể bắt được cá, ha ha ha!"

Hà Chấn Viễn nhớ tới dáng vẻ chắc như đinh đóng cột của hai nhóc con đã cảm thấy buồn cười.

Ba người cùng nhau đi xuống núi.

Vừa mới đi tới chân núi, đã nghe thấy một tiếng khóc...

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment