Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 291 - Chương 291 - Đại Hoàng Bị Ghét Bỏ

Chương 291 - Đại Hoàng Bị Ghét Bỏ
Chương 291 - Đại Hoàng Bị Ghét Bỏ

Tiếng khóc kia không lớn, nhưng lại tràn đầy ủy khuất, còn không ngừng thút thít.

Trong tiếng khóc còn xen lẫn một giọng nói an ủi và từng tiếng chó sủa.

"Chị Thiên Thiên, chị Thiên Thiên, đừng khóc nữa."

"Thiên Thiên không thích ăn cá, Thiên Thiên không ăn nữa~ "

"Chị Thiên Thiên…."

"Gâu gâu ~ "

"Gâu gâu gâu ~ "

Nhưng một người một chó này đều không thể dỗ được Thiên Thiên.

Lục Lập Hành nhíu mày lại.

Xảy ra chuyện gì?

Thiên Thiên chịu ủy khuất?

Phải biết, Thiên Thiên nhà bọn họ quật cường như một nam tử hán, xưa nay không tùy tiện khóc.

Lục Lập Hành lập tức luống cuống. Hắn nhanh chóng đi xuống núi:

"Thiên Thiên, Thiên Thiên, em sao thế?"

Hà Chấn Viễn và Chu Văn Lan cũng bước nhanh hơn, nhưng mà tốc độ của nhị lão cũng không có nhanh như vậy.

"Thiên Thiên, cháu có phải đã làm cho chị Thiên Thiên tức giận rồi hay không?"

Lục Thiên Thiên vừa nghe thấy giọng nói này, lập tức đứng lên.

Nàng dùng sức xoa xoa nước mắt, cố nén ủy khuất nhìn về phía Lục Lập Hành:

"Anh hai…"

Thế nhưng, vừa hô một tiếng, nước mắt đã ào ào chảy xuống.

Hà Thiên Thiên đang luống cuống đứng ở nơi đó:

"Ông nội, bà nội, anh Lục, Thiên Thiên khóc rồi."

Lục Lập Hành ôm chặt lấy Thiên Thiên.

"Sao thế?"

"Em, hu hu, anh hai, Đại Hoàng quá không đáng tin, hu hu hu…"

Lục Thiên Thiên càng khóc càng thương tâm.

Đại Hoàng bên cạnh nghe thấy lời này thì cúi đầu, cẩn thận giấu đầu của mình đi.

Nó thỉnh thoảng còn liếc Lục Lập Hành một chút thông qua khe hở.

Ánh mắt kia, rõ ràng là có tật giật mình.

"Đại Hoàng thế nào?"

Lục Lập Hành vừa dỗ dành Thiên Thiên vừa cảm thấy tò mò.

Tiểu Thiên Thiên nâng cánh tay lên:

"Em biết em biết,chị Thiên Thiên nói, mang theo Đại Hoàng sẽ có thể bắt được rất nhiều cá!"

"Thế nhưng, chúng em lại chưa bắt được con cá nào cả."

Thiên Thiên nói xong còn giơ thùng nhỏ trong tay lên.

Đó là dụng cụ bắt cá mà Cố Vãn Thanh chuẩn bị cho bọn họ trước khi ra ngoài.

Nghe xong lời này, Lục Thiên Thiên khóc càng thương tâm hơn.

"Hu hu hu, Đại Hoàng… Đại Hoàng là tên lừa gạt!"

"Anh hai, Đại Hoàng không phải là tay săn bắt điêu luyện sao?"

“Thiên Thiên đã nói với em trai Thiên Thiên là sẽ bắt được rất nhiều cá, giờ sao lại không có một con nào cả chứ? ~ " Lục Thiên Thiên càng nói càng ủy khuất.

Đại Hoàng lúc này ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Lục Lập Hành.

Nó nào biết được rời khỏi chủ nhân, thế mà lại không bắt được gì cả.

Sớm biết vậy đã mang theo chủ nhân rồi!

Ai ~

Hôm nay quá mất mặt rồi ~

Lục Lập Hành nghe vậy thì bật cười.

Hắn cuối cùng cũng biết tại sao Lục Thiên Thiên lại khóc rồi. Nha đầu này, đây là bởi vì bị mất mặt trước mặt em trai nhỏ sao.

Thiên Thiên luôn luôn hiếu thắng, thật sự là có chút đáng yêu!

Chỉ là ủy khuất cho Đại Hoàng rồi.

Dù sao, cái danh hiệu "Tay săn bắt điêu luyện" của Đại Hoàng là đến từ cẩm nang khí vận.

Vợ chồng Hà Chấn Viễn cũng nhẹ nhàng thở ra:

"Thì ra là như vậy, nha đầu Thiên Thiên đừng khóc nữa. Thiên Thiên có thể không ăn cá, không có chuyện gì cả."

Lục Thiên Thiên nào chịu được ủy khuất này. Nàng ló đầu ra từ trong ngực Lục Lập Hành:

"Không nên, không nên, đã nói là bắt cá rồi, sao có thể không bắt được chứ. Hu hu ~ vậy cháu, cháu không phải là đang lừa gạt em trai hay sao?"

"Ha ha ha!"

Lục Lập Hành lại nở nụ cười: "Thiên Thiên, thật sự muốn bắt được cá như vậy sao?"

Lục Thiên Thiên dùng sực gật đầu: "Ừm, cô giáo đã nói là nói lời thì phải giữ lời!"

"Được, vậy anh hai sẽ cùng em bắt cá! Chúng ta không cần Đại Hoàng nữa!"

Đại Hoàng đang chống chọi với sự xấu hổ: ?

Người này sao cũng bắt đầu ghét bỏ Cẩu gia rồi~

Không được!

Cẩu gia cũng muốn đi theo mới được ~

Nhìn xem vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu ~

Lục Thiên Thiên lúc này mới cao hứng gật đầu: "Được!"

Nàng lại chăm chú nhìn về phía Hà Thiên Thiên:

"Anh hai chị có thể bắt được cá, anh hai của chị rất là lợi hại ~ "

Nói xong, nàng lại cố gắng tăng thêm một câu:

"Chỉ có Đại Hoàng là không bắt được cá! Đại Hoàng là kẻ ngốc!"

Đại Hoàng: ???

"Gâu gâu ~ "

"Gâu gâu gâu ~ "

Cẩu gia mới không phải kẻ ngốc!

Sao có thể nói Cẩu gia là kẻ ngốc vậy!

Nhóc con này, đúng là thiếu đánh ~

Nhưng mà nó lại không nỡ đánh Lục Thiên Thiên.

Chỉ có thể buồn bực phụng phịu ở một bên.

Không được không được ~

Cẩu gia nhất định muốn đi cùng ~

Chứng minh bản thân mình một chút ~

Sau khi nói chuyện với Lục Thiên Thiên, Lục Lập Hành mới nhìn về phía Hà Chấn Viễn:

"Hà lão, thật sự xin lỗi, cháu phải mang theo Thiên Thiên đi bắt cá, bác và phu nhân trở về đi, tối nay tới uống canh cá!"

Hà Chấn Viễn thấy thế thì lo lắng nói:

"Lục huynh đệ, thực ra nếu như thực sự muốn ăn thì đi mua một con là được."

"Vậy không được, Thiên Thiên không thể mất mặt được! Bắt không được nàng sẽ khóc."

Lục Lập Hành vuốt vuốt mái tóc xù của Lục Thiên Thiên:

"Cháu mang bọn nhỏ đi bắt, không có chuyện gì."

"Vậy thì làm phiền Lục huynh đệ rồi. Thiên Thiên, phải nghe lời, có biết không!"

Hà Thiên Thiên dùng sức gật đầu.

Hà Chấn Viễn lúc này mới mang theo Chu Văn Lan rời đi. Hai người bọn họ đã lớn tuổi rồi, muốn đi về nghỉ một chút.

Chờ bọn họ rời đi, Lục Lập Hành mang theo thùng nhỏ, gọi một tiếng:

"Thiên Thiên, Đại Hoàng, Thiên Thiên, đi, đi bắt cá nào!"

Hắn vừa nói vừa nhấn chọn cẩm nang khí vận ở trong đầu.

"Đi thôi, đi thôi ~ "

"Gâu gâu ~ "

Lục Thiên Thiên cao hứng đi trước.

Rất nhanh, ba người một chó đã đi tới trước bờ sông nhỏ.

Đây là một chỗ đầm sâu, nước sông còn chưa kết băng.

Lục Lập Hành để thùng nhỏ xuống rồi ngồi xuống.

Tiểu Thiên Thiên nói:

"Anh trai, nơi này không có cá, em và chị Thiên Thiên vừa mới nhìn ở chỗ này, không có một con nào."

Lục Thiên Thiên dùng sức gật đầu:

“Vâng, đúng là không có!"

Đại Hoàng cũng nóng nảy kêu to:

"Gâu gâu ~ "

Đổi vị trí khác đi, đổi vị trí khác đi ~

Nếu không thì Cẩu gia làm sao mà phát huy đây~

Không thể bị nhóc con coi thường được~

Lục Lập Hành cầm lưới đánh cá trong tay Lục Thiên Thiên qua, ném mồi câu vào, cười nói:

"Yên tâm đi, nhất định sẽ có cá, các em không bắt được đúng là do Đại Hoàng quá ngốc!"

Đại Hoàng: …

Nó chỉ có thể trợn trắng mắt đứng tại chỗ, thỉnh thoảng nhìn Lục Lập Hành một chút.

Trong lòng yên lặng trợn trắng mắt!

Nó cũng không tin, đầm nước này căn bản không có cá, có thể bắt được cá mới lạ.

Nhưng mà hai đứa nhóc lại bị Lục Lập Hành thuyết phục.

Các nàng ngồi xổm ở bên cạnh Lục Lập Hành, nhìn chăm chú.

Thế nhưng, chờ một lúc, phát hiện căn bản không có cá tới.

Lục Thiên Thiên có chút nhụt chí:

"Anh hai, thật sự có cá sao?"

"Suỵt ~ "

Lục Lập Hành ra dấu im lặng.

Ngay sau đó!

Lục Thiên Thiên và Hà Thiên Thiên đều kinh ngạc há to miệng…

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment