Chỉ thấy trong túi lưới cách đó không xa chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện mấy con cá.
Bọn chúng đang ngó dáo dác, thử thăm dò bơi sang bên này, nhưng dường như không tìm thấy phương hướng.
Đúng lúc Lục Thiên Thiên gấp không biết làm thế nào, con cá dẫn dầu kia giống như lập tức đốn ngộ. Nó vui vẻ bơi vào bên trong túi lưới.
Vào lúc tới gần túi lưới, nó bắt đầu đâm thẳng đầu vào như bị điên!
Sau đó!
Đám cá bên ngoài cũng lần lượt chui vào trong túi lưới.
Sau khi đi vào, bọn chúng còn vui sướng ngoắt ngoắt cái đuôi, không nỡ rời đi!
Lúc này, ngay cả Đại Hoàng cũng trừng mắt chó, vẽ mặt tràn đầy sự không dám tin.
Đây, đây đây…
Cá từ đâu tới thế?
Đáng sợ quá!
Bên ngoài túi lưới, còn có rất nhiều con cá muốn đi vào nhưng đã không có vị trí.
Một hồi lâu, Lục Thiên Thiên mới phản ứng lại được. Nàng gần như là muốn nhảy dựng lên.
"Anh hai, anh hai, có cá kìa! Anh hai nhanh thu lưới!"
Lục Lập Hành nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu của nàng: "Đừng có gấp, từ từ sẽ đến!"
Lục Lập Hành nói xong liền không nhanh không chậm đứng lên. Hắn nhìn túi lưới một chút, cũng không xê xích gì nhiều, lúc này mới nhấc túi lưới lên. Mà trong ao, còn có rất nhiều con cá vẫn chưa vào lưới. Bọn chúng đang bơi qua bơi lại ở vị trí cách Lục Lập Hành gần nhất, không chịu rời đi!
Sau khi Lục Lập Hành nhấc túi lưới lên, Đại Hoàng và Thiên Thiên lập tức bu lại.
Đại Hoàng quả thực không dám tin vào hai mắt của mình.
Cái lưới này, thế mà sắp đầy rồi!
Vẻ mặt của Thiên Thiên tràn đầy sự kinh hỉ:
"Nhiều cá như vậy sao, chị Thiên Thiên không có gạt em!"
Hắn từ nhỏ đã lớn lên ở trong thành phố, chỉ gặp qua cá được nuôi ở trong công viên, còn chưa từng nhìn thấy cá hoang dại như này.
"Sao chị có thể gạt em được chứ, nhìn đi, anh hai chị lợi hại đúng chứ?" Lục Thiên Thiên chống nạnh, nghiêm túc hỏi.
Thiên Thiên dùng sực gật đầu: "Vâng, lợi hại lợi hại, anh hai Lục là người lợi hại nhất mà Thiên Thiên từng thấy!"
Lục Lập Hành nhìn hai người nói qua nói lại, cảm thấy buồn cười:
"Được rồi, đến đây, cá lớn giữ lại, cá nhỏ thả về trong nước."
"Hả? Tại sao lại phải trả về ạ?" Lục Thiên Thiên có chút không rõ.
"Bởi vì nếu như ăn cá nhỏ thì sẽ rất đáng tiếc, chờ bọn chúng lớn lên rồi lại ăn!"
Lục Thiên Thiên lập tức hiểu ra: "Há, em biết rồi~ "
Nàng vừa nói vừa cao hứng bắt cá.
Cuối cùng, thùng nhỏ mà bọn họ mang theo cũng đầy.
Ba người một chó mang theo cá đi về nhà.
Lục Thiên Thiên vừa đi, vừa nhịn không được mà ngâm nga.
Chờ đến nhà, Chu Ngọc Hà và Trần Thu Linh đã nấu cơm xong.
Lục Lập Hành mang hai đứa nhỏ ra bờ sông, sau đó bắt đầu mổ cá. Sau khi rửa xong thì mang về nhà.
Canh cá rất dễ làm. Cũng không có tốn bao nhiêu thời gian. Hơn nữa, hệ thống rất thân mật, con cá này không giống với những con vật khác. Cá này không vừa nhìn thấy Lục Lập Hành đã tự muốn chết. Lúc giết vẫn còn tươi mới.
Điều này sẽ khiến cho hương vị của canh cá vô cùng ngon.
Hà Chấn Viễn vừa uống canh vừa cảm khái:
"Lục huynh đệ, tay nghề nấu ăn của cậu tốt như vậy. Sau khi chúng tôi trở về, sợ là sẽ rất tưởng niệm. Hay là lúc nào đó cậu đến tỉnh thành mở cái nhà hàng đi?"
Chu Văn Lan yên lặng lườm hắn một cái:
"Nói lung tung gì đó? Vợ con của người ta đều ở chỗ này, sao lại đi tỉnh thành được? Nếu như ông muốn ăn thì sau này chúng ta nghỉ phép rồi sẽ tới nơi này!"
"Được rồi, nếu như vợ đã nói như vậy thì tôi nào dám không nghe theo chứ!"
…
Trong nháy mắt.
Kỳ nghỉ Nguyên Đán đã hết.
Hà Chấn Viễn mang theo Chu Văn Lan rời đi.
Trước khi đi, Tiểu Thiên Thiên còn lưu luyến không rời, nước mắt rưng rưng, nói với Lục Thiên Thiên:
"Chị Thiên Thiên không được quên Thiên Thiên đó, Thiên Thiên nghỉ sẽ đến tìm chị chơi."
Lục Thiên Thiên bày ra dáng vẻ người lớn vỗ đầu Hà Thiên Thiên:
"Được, chị chờ em, sẽ không quên em đâu."
Dáng vẻ chào tạm biệt của hai đứa nhỏ đã chọc cười mọi người.
Lục Lập Hành lại dặn dò chuyện kem bôi trẻ em với Hà Chấn Viễn một lần, sau đó gói kỹ hoa lan cho bọn họ.
Bọn họ lúc này mới rời khỏi.
Trên xe.
Chu Văn Lan tò mò hỏi:
"Lão đầu tử, lời nói của tiểu tử đáng tin sao? Cách xa như vậy, hắn giống như cũng chưa từng đi tỉnh thành, làm sao biết kem dưỡng của chúng ta có vấn đề được?"
Chu Văn Lan đã tò mò vấn đề này hai ngày. Nàng luôn cảm thấy có chút quái dị.
Hà Chấn Viễn lắc đầu: "Tôi cũng không biết, cảm thấy hắn đang ám chỉ cái gì đó! Nhưng mà tiểu tử này quả thật không tệ, chúng ta trở về cũng nên nhìn một chút đi."
"Đúng là vậy thật!" Chu Văn Lan gật đầu.
Tài xế Triệu nghe thấy đối thoại của hai người, tò mò hỏi:
"Nhị lão đang nói chuyện gì đấy? Tiểu tử Lục Lập Hành kia đã nói chuyện gì với các người sao?"
Lúc nói lời này, vẻ mặt của Triệu sư phó có chút nghiêm túc.
Hà Chấn Viễn gật đầu:
"Đúng vậy, hắn nói một chút về vấn đề của công ty của chúng tôi. Nhưng mà hắn chưa từng đến công ty của chúng tôi, luôn cảm thấy có chút kỳ quái!"
Tài xế Triệu giật mình: "Có vấn đề? Lão tiên sinh, nếu như là Lục Lập Hành nói công ty của các người có vấn đề thì nhất định là có vấn đề. Ông cũng không thể coi nhẹ được, nhìn đơn giản một chút là không được. Tôi khuyên ông nên vẫn là chăm chú điều tra một lần."
Hà Chấn Viễn hơi sững sờ: "Tại sao?"
Tài xế Triệu nói: "Ngài không biết đâu, người trong thôn đều nói, con chó bên cạnh Lục Lập Hành chính là Cẩu gia vô cùng thông minh, có công năng tiên đoán! Nó thường xuyên cung cấp một chút tin tức cho Lục Lập Hành. Những ngày này, Lục Lập Hành cũng bởi vì có được những tiên đoán kia mà đã cứu được rất nhiều người!"
"Tóm lại là nhất định phải coi trọng lời hắn nói! Tuyệt đối không thể qua loa, nếu không thì thật sự sẽ ủ thành sai lầm lớn!"
Hà Chấn Viễn nghe mà có chút mơ hồ:
"Thần kỳ như vậy sao?"
Tài xế Triệu nói: "Đúng vậy, ngài không biết…"
Sau đó, hắn nói rõ lại việc Lục Lập Hành từng cứu người ở thôn Lục Gia.
Cuối cùng lại nói:
"Tục ngữ nói rằng thà tin là có, không thể tin là không. Lục Lập Hành thật sự đã cứu rất nhiều người. Nếu như lúc trước không có hắn, thì cả người và chiếc xe này đã không còn nữa!"
Hà Chấn Viễn trầm lặng một lát, sau đó dùng sức gật đầu:
"Được, tôi đã biết, cám ơn. Tôi trở về nhất định sẽ điều tra tình huống công ty mình một chút!"
…
Lục Lập Chính và Lục Thiên Thiên đều đến trường.
Lục gia có vẻ hơi quạnh quẽ.
Lục Kiến Châu, Trần Thu Linh và Trần Thu Sơn cùng nhau đến huyện thành trông coi sạp trái cây.
Vừa sáng sớm, Lục Lập Hành đã ngồi xe vận tải đi huyện thành.
150 ngàn tới tay, hắn muốn đi mua một căn phòng nhỏ.
Nhà ở thời đại này vẫn còn rất rẻ.
Huyện thành có rất nhiều nhà có sân, nhưng mà giá lên tới 30, 50 ngàn.
Còn có móng nữa.
Sau khi xuống xe, Lục Lập Hành suy tư một lúc.
Sau đó, hắn đi thẳng đến thành tây…
------
Dịch: MBMH Translate