Tôn Đại Lợi và Tôn Tiểu Lợi nghe thấy giọng nói mày thì lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác.
"Anh Lục, sao anh lại ở chỗ này? Cũng ngồi xe sao?"
Tôn Đại Lợi trực tiếp móc một điếu thuốc ra rồi đưa cho Lục Lập Hành:
"Hút thuốc không?"
Lục Lập Hành khoát tay áo: "Tôi không rút."
"A đúng rồi, vợ anh đang mang thai, không thể hút thuốc, đối với con không tốt." Tôn Đại Lợi cũng không có nhăn nhó, hắn cất thuốc vào rồi thở dài.
Lục Lập Hành nhìn đồng hồ, xe về nhà mình còn nửa nữa mới xuất phát.
Hắn đi tới rồi nói:
"Làm sao lại than thở vậy? Xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Tôn Đại Lợi lại thở dài: "Ai, nói ra rất dài dòng!"
Tính tình của Tôn Tiểu Lợi có chút nóng nảy, hắn cau mày, có chút ủy khuất:
"Anh Lục, cửa hàng cơm của chúng tôi đóng cửa rồi."
Lục Lập Hành hơi sững sờ: "Đóng cửa? Tại sao?"
Tôn Tiểu Lợi lại nói: "Bởi vì chuyện làm ăn không tốt, ông chủ không làm nổi. Hắn muốn chuyển nhượng cửa hàng, sau đó tới một nơi khác mở cửa hàng nhỏ. Nhưng mà tiệm mì hai bên quá nhỏ. Ông chủ chỉ giữ lại đầu bếp Phùng Đông. Tôi và đại ca, chúng ta… phải quay về."
Tôn Tiểu Lợi nói xong thì giật giật túi xách lớn bên người. Trong này chứa quần áo của hắn và đại ca.
Tôn Đại Lợi nghe thấy lời này thì càng thêm phiền não. Hắn hút mạnh điếu thuốc, trực tiếp ngồi xổm xuống, đỡ trán.
Lục Lập Hành thấy thế thì có chút lo lắng:
"Đã trả tiền công chưa?"
Tôn Tiểu Lợi gật đầu: "Ừm, đã trả tiền công cho đại ca rồi. Tôi vốn là học đồ, không có tiền lương, vẫn luôn ăn trong tiệm, vẫn còn chưa xuất sư."
"Không thể đi chỗ khác để tìm công việc sao?"
"Tìm rồi, nhưng mà chuyện làm ăn năm nay cũng không quá tốt, trong cửa tiệm lớn cũng không thiếu người."
Dù sao tuổi của Tôn Tiểu Lợi đang còn nhỏ. Nói một hồi, nước mắt Tôn Tiểu Lợi đã sắp tràn ra.
"Anh Lục, anh nói xem tại sao cuộc sống lại khó khăn như vậy chứ!"
Hắn không hiểu, rõ ràng là theo đại ca ra ngoài xông xáo, sao cuối cùng hai người đều phải cuốn gói về nhà vậy. Hắn còn chưa tìm được một cô vợ xinh đẹp nữa.
Anh cả và chị dâu còn phải nuôi hai đứa nhỏ. Bây giờ, bọn nhỏ đều đang đi học.
Chẳng lẽ muốn để bọn hắn về nhà trồng trọt sao?
Tôn Tiểu Lợi vẫn luôn không buồn không lo, lần thứ nhất cảm thấy cuộc sống khó khăn.
Lục Lập Hành nhíu mày lại. Hắn nhẹ nhàng vỗ bả vai của Tôn Tiểu Lợi:
"Cuộc sống vừa mới bắt đầu, cậu còn có rất nhiều thời gian, đừng ủ rũ nữa. Nói không chừng đây chính là một ngã rẽ, chỉ cần làm thật tốt, nói không chừng về sau cuộc sống của các người sẽ tốt hơn."
Tôn Tiểu Lợi ngẩng đầu lên: "Thật sao?"
Lục Lập Hành gật đầu: "Thật."
Tôn Đại Lợi đã hút xong điếu thuốc cuối cùng. Hắn phun thuốc ra, bỗng nhiên đứng lên nói:
"Lục huynh đệ nói rất đúng, lúc này chỉ vừa mới bắt đầu! Lão tử mới 30 tuổi! Chút ngăn trở ấy thì tính là gì! Tiểu Lợi, anh không về nhà nữa. Em mang theo đồ trở về trước đi, anh tìm việc tiếp, đợi đến khi tìm được thì sẽ mang theo em qua đây cùng làm một trận!"
Tôn Tiểu Lợi có chút nóng nảy:
"Thế nhưng mà anh cả, anh định ở chỗ nào đây?"
Tiền công đều cầm hết về để chị dâu chi tiêu cho gia đình rồi.
Tôn Tiểu Lợi có chút bận tâm.
"Anh sẽ tự nghĩ biện pháp!"
Tôn Đại Lợi nói xong thì trực tiếp đứng lên phủi mông một cái:
"Tôi đi đây! Lục huynh đệ, đa tạ cậu đã nhắc nhở."
Không đợi Lục Lập Hành phản ứng lại, hắn cũng nhanh bước rời đi.
Tôn Tiểu Lợi và Lục Lập Hành muốn gọi người, lại không gọi được.
"Ai, đại ca tôi đi cũng quá nhanh, hắn không cầm một mao tiền nào, làm sao để xử lý đây!"
Tôn Tiểu Lợi cầm hành lý theo bên người, muốn đuổi theo nhưng lại bị Lục Lập Hành ngăn cản.
"Được rồi, hắn đã hạ quyết tâm, cậu có đuổi theo cũng vô dụng. Chờ tôi rảnh rỗi sẽ xem xem có công việc nào không, rồi sẽ giới thiệu cho hắn."
"Được được, cám ơn Lục đại ca."
"Ừm."
Lục Lập Hành đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Nhưng mà vừa đi hai bước, hắn giống như là nhớ ra chuyện gì đó, lại quay đầu:
"Tiểu Lợi."
"A? Sao thế anh Lục."
"Cậu vừa mới nói, ông chủ trước của cậu đang chuẩn bị chuyển nhượng cửa hàng?"
"Ừm, đúng vậy!"
"Đã chuyển nhượng hay chưa?"
"Lúc chúng tôi rời đi thì còn chưa có."
"A , được rồi, tôi đã biết!"
Sau khi nói xong, Lục Lập Hành cũng rời đi.
Hắn không có vào trạm, mà đi về phía Tôn Đại Lợi vừa rời đi.
"Ai? Anh Lục, anh đi nhầm phương hướng rồi!"
Lục Lập Hành khoát tay áo, không nói gì.
Tôn Tiểu Lợi có chút mờ mịt: "Làm sao cả một đám đều không nghe mình nói hết lời vậy?"
...
Tôn Đại Lợi dùng khí thế hung hăng đi tới ngã tư đường. Nhưng nhìn lên đường rẽ trước mặt, hắn lại bắt đầu mê mang.
Phía trước tổng cộng có ba con đường, tuy nhiên lại không có con đường nào mà mình có thể đi.
Tuy vừa rồi mới có hùng tâm tráng chí, nhưng mà lúc này hắn căn bản không biết mình có thể đi chỗ nào.
Thật giống như lúc mới tới huyện thành vào năm mười mấy tuổi.
Hắn đi tìm kiếm mấy ngày mới tìm được công việc học nghề nấu cơm.
Chớp mắt một cái chính là hơn mười năm.
Dựa vào phần tiền công không nhiều này, hắn đã có thể cưới được vợ và sinh con.
Thời gian càng ngày ngày tốt.
Vốn cho rằng có thể làm việc như này cả đời, không nghĩ tới, đến trung niên thế mà lại mất việc.
Tôn Đại Lợi lại có chút nhụt chí. Hắn ngồi xổm ở ven đường, ôm lấy đầu của mình.
Một lát sau, Tôn Đại Lợi lại đứng lên lần nữa:
"Được rồi, chọn một con đường, đi thẳng đi xuống, xem vận may vậy!"
Vận mệnh chỉ có thể giao cho ông trời.
Chính vào lúc này, hắn chợt nghe sau lưng có một tiếng hô to:
"Tôn đại ca, chờ tôi một chút!"
Tôn Đại Lợi quay đầu, sau khi trông thấy Lục Lập Hành, hắn tò mò hỏi: "Lục huynh đệ, sao cậu cũng tới? Chuyến xe kia của cậu không phải đã sắp xuất phát rồi sao? Một ngày chỉ có một chuyến thôi đó?"
"Đúng vậy, nhưng mà tôi tạm thời quyết định hôm nay không về nhà!"
"A? Vậy cậu dự định đi làm gì?" Tôn Đại Lợi có chút mờ mịt.
Lục Lập Hành đi lên phía trước, vỗ vỗ bờ vai của hắn:
"Tôn đại ca, có muốn tiếp tục làm tiếp nữa hay không?"
"Làm gì? Đầu bếp sao? Đương nhiên là muốn rồi, tôi cũng không biết làm gì khác.”
"Vậy muốn làm một trận hay không?"
"A?" Tôn Đại Lợi càng mờ mịt.
Lục huynh đệ đang nói cái gì vậy?
"Tôi dạy ăn cách nấu ăn, anh làm thuê cho tôi. Chúng ta đi mở nhà hàng! Có làm hay không?"
Lục Lập Hành nhìn hắn chăm chú.
Giờ phút này, trong đầu Tôn Đại Lợi đã loạn như bột nhão:
"Có thể... Có thể chứ? Cậu, cậu mở tiệm sao?"
"Không có, nhưng mà sắp mở rồi!"
"Hả?"
Tôn Đại Lợi cảm thấy đầu mình toàn là dấu chấm hỏi.
Lục Lập Hành thần bí cười cười:
"Đi thôi! Tôi đi gọi điện thoại một chút, sau đó chúng ta đi chuyển nhượng cửa hiệu!"
Tôn Đại Lợi mờ mịt gật đầu. Hắn đi theo Lục Lập Hành về phía trước với nỗi nghi hoặc.
Một đường này, hắn cảm thấy đầu của mình đều không đủ dùng.
Một hồi lâu, hai người tới cạnh buồng điện thoại.
Lục Lập Hành mua một tấm thẻ điện thoại, bấm điện thoại nhà.
Hắn muốn nói lại với Vãn Thanh hôm nay sẽ không trở về, nếu không thì nàng sẽ lại lo lắng!
Lúc này.
Thôn Lục Gia.
Cố Vãn Thanh đang ôm cái bụng ngồi ở trong sân, nói một mình:
"Các con à? Có nhớ ba không? Đã gần một ngày không nhìn thấy ba ba rồi, cũng không biết hắn đang làm gì nữa?"
------
Dịch: MBMH Translate