Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 295 - Chương 295 - Có Nhớ Anh Hay Không?

Chương 295 - Có Nhớ Anh Hay Không?
Chương 295 - Có Nhớ Anh Hay Không?

Nàng sờ lên bụng, em bé đáp lại bằng cách đá vào tay của nàng.

Cố Vãn Thanh hài lòng nở nụ cười:

"Các con cũng nhớ ba ba có đúng không? Hừ, xem ba của các con kia, đều không nhớ tới các con, thế mà đều không gọi điện thoại về!"

Cố Vãn Thanh nói xong thì nhìn thoáng qua phòng khách.

Điện thoại đang an tĩnh nằm trên bàn.

Kể từ ngày đó Trần Thu Sơn gọi qua một lần, nó vẫn chưa được dùng tới. Nàng muốn gọi điện thoại cho Lục Lập Hành, lại không biết số điện thoại. Nhìn trong chốc lát, Cố Vãn Thanh thở dài:

"Được rồi. Chúng ta ra ngoài một chút đi, nói không chừng lát nữa ba các con sẽ trở về, chúng ta đi đón."

Cố Vãn Thanh nào biết mình vừa mới đứng dậy, đã nghe thấy tiếng "Đinh linh linh". Nàng ngạc nhiên quay đầu, tranh thủ thời gian đi về phía điện thoại.

Lần thứ nhất nhận điện thoại, Cố Vãn Thanh còn có chút khẩn trương. Nàng cẩn thận cầm điện thoại lên, đặt ở bên tai:

"A lô."

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói quen thuộc:

"Đoán xem anh là ai?"

Cố Vãn Thanh trực tiếp cười ra tiếng.

Người này, thật càng ngày càng ấu trĩ!

Nàng cố ý trầm tư một hồi, phối hợp với hắn:

"Ồ? Là ai thế, để em đoán một chút? Là... Thiết Trụ sao?"

Lục Lập Hành cũng không nhịn được mà nở nụ cười.

Cô nàng này, đang cố ý sao?

Nhưng hắn cũng vui vẻ chơi đùa cùng nàng:

"Không phải."

"Là Lập Chính sao?"

"Cũng không phải a, lại đoán lần nữa xem."

Cố Vãn Thanh cuối cùng cũng bị sự trẻ con của Lục Lập Hành đánh bại.

"Được rồi, Lập Hành, sao thế?"

Lục Lập Hành nở nụ cười: "Không có chuyện gì, chỉ là muốn hỏi em có nhớ anh không?"

Cố Vãn Thanh cúi thấp đầu, trên gương mặt có chút có đỏ ửng:

"Sao, sao anh có thể hỏi thẳng như vậy chứ?"

Tên này, đúng thật là…

Đây là giữa ban ngày đó!

Lục Lập Hành nói khẽ: "Không có chuyện gì, đang gọi điện thoại mà, không ai có thể nghe thấy, mau nói đi, có nhớ anh hay không?"

Cố Vãn Thanh ngượng ngùng gật đầu. Thế nhưng sau khi gật đầu, nàng mới ý thức được, Lục Lập Hành không thấy dáng vẻ của nàng.

Cố Vãn Thanh đành phải bất đắc dĩ "Ừ" một tiếng.

Lục Lập Hành lúc này mới hài lòng: "Anh cũng nhớ em, cũng nhớ các con."

Không nghe thấy Cố Vãn Thanh đáp lại, Lục Lập Hành biết, cô nàng này chắc chắn là lại đang xấu hổ.

Hắn đành phải không nói thêm nữa.

"Vãn Thanh, gọi điện thoại cho em chính là muốn nói với em một tiếng. Anh hôm nay không về được, sau đó có thể sẽ phải ở lại huyện thành mấy ngày, có chính sự cần làm."

"Ừm, được."

Nghe thấy là chính sự, Cố Vãn Thanh cũng nói nghiêm túc.

"Em đã biết."

Nàng vô cùng yên tâm về Lục Lập Hành.

"Ừm, chờ anh trở về sẽ cho em một kinh hỉ lớn."

Hắn còn chưa nói cho Vãn Thanh chuyện mua nhà.

"Thật sao? Vậy em sẽ ở nhà chờ."

"Ừm, anh mỗi ngày đều sẽ gọi điện thoại cho em, nhớ nhận đó nha."

"Được!" Cố Vãn Thanh lại gật đầu một cái.

Lục Lập Hành lúc này mới nói: "Có chuyện gì thì nhớ nói với anh cả và chị dâu cả.”

"Được."

"Thật nghe lời!" Lục Lập Hành cố ý nâng giọng lên.

"Ai, anh…"

Mắt thấy Cố Vãn Thanh muốn tức giận, Lục Lập Hành lại vội vàng nói:

"Được rồi, tiền điện thoại rất đắt, anh đi làm việc đây. Vãn Thanh, đợi đến lúc về chúng ta lại trò chuyện sau."

Nói xong, không đợi Cố Vãn Thanh phản ứng lại, hắn đã cúp điện thoại.

Cố Vãn Thanh: ...

Tên này lại bắt nạt nàng!

Nhưng mà hết lần này tới lần khác mình vẫn không thể làm gì được hắn.

Chờ hắn trở về, đoán chừng mình đã không còn tức giận nữa rồi.

Cố Vãn Thanh cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

Mà tâm trạng của Lục Lập Hành lại vô cùng tốt.

Suy nghĩ một chút liền biết dáng vẻ bất đắc dĩ của cô nàng hiện tại.

Nhất định là rất đáng yêu?

Tôn Đại Lợi thấy Lục Lập Hành cười đi ra, hắn lại càng mờ mịt:

"Lục huynh đệ, cậu gọi điện thoại cho ai thế? Sao vậy?"

Lục Lập Hành lắc đầu: "Không có chuyện gì, đi thôi, đi làm chính sự."

Tôn Đại Lợi lại càng mờ mịt.

Tiếp đó, hắn đi theo Lục Lập Hành tầm nửa giờ, cuối cùng cũng dừng lại.

Nhìn thấy tiệm mì dán chữ chuyển nhượng phía trước, Tôn Đại Lợi ngây người.

"Chuyện này… Lục huynh đệ, chúng ta tới nơi này làm gì?" Lời vừa nói dứt, Tôn Đại Lợi đã phản ứng lại:

"Cậu không phải là muốn mua lại tiệm này đó chứ?"

Lục Lập Hành quay đầu: "Đúng, chính là muốn mua lại!"

Tôn Đại Lợi nghe xong lời này thì lập tức kéo hắn lại:

"Không nên, không nên! Lục huynh đệ, cậu nghe tôi nói lại, không thể mua lại tiệm này được!"

“Cậu không biết đâu, cửa hàng này nửa năm qua đều luôn lỗ vốn, không có kiếm lời được chút nào. Nếu không thì tại sao ông chủ lại muốn chuyển nhượng chứ?"

“Lượng khách nơi này cũng không nhiều, cậu mà mua lại thì cũng chỉ là bồi thường tiền mà thôi. Tôi không thể nhìn cậu làm chuyện này được. Lục huynh đệ, nếu như cậu thật sự muốn mở quán ăn thì chuyển sang nơi khác đi!"

Lục Lập Hành chỉ vào tờ giấy chuyển nhượng kia:

"Tiệm này bán có 10 ngàn tệ thôi!"

Tôn Đại Lợi thấy Lục Lập Hành khư khư cố chấp, thái độ càng kịch liệt hơn:

"Không phải, Lục huynh đệ, tuy nơi này rẻ nhưng sẽ phải bồi thường tiền đó. Không biết phải làm mấy năm mới kiếm được 10 ngàn tệ kia. Chuyện này tuyệt đối không được!"

Lục Lập Hành quay đầu, nhìn về phía Tôn Đại Lợi:

"Tôn đại ca, anh nói xem, mở quán ăn thì điều quan trọng nhất là gì?"

Tôn Đại Lợi sửng sốt một chút, không hiểu Lục Lập Hành sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này.

"Là… là lưu lượng khách!"

"Không!"

Lục Lập Hành cười nói: "Là ăn ngon."

"Hả?"

"Chỉ cần là đồ ăn ngon, đương nhiên sẽ có người đến. Lưu lượng khách nhiều hay ít được quyết định bởi chuyện món ăn được làm ra có ngon hay không. Anh nhìn cửa hàng này đi, thực ra vị trí địa lý không kém. Tôi trước đó đã phát hiện chỗ này cách bệnh viện không xa, cách đây một cây số còn có một trung tâm mua sắm. Theo lý thuyết thì người phải rất nhiều mới đúng! Nhưng mà trên con đường này, tất cả cửa hàng làm món gì cũng đều không được ngon cho lắm, điều này sẽ khiến cho không ai muốn đến! Một khi làm ra đồ ăn ngon thì đương nhiên là sẽ có người đến."

Lục Lập Hành nhớ đến những nhà hàng mình từng ăn vào kiếp trước.

Có một số người thậm chí còn dành thời gian cả ngày để đi tìm ăn.

Đối với bọn hắn mà nói, mỹ vị mới là quan trọng nhất.

Lời này của Lục Lập Hành trực tiếp làm cho Tôn Đại Lợi choáng váng.

"Hình, hình như đúng là có chuyện như vậy..."

"Đồ ăn tôi làm có ngon hay không?"

"Ngon, ngon." Tôn Đại Lợi lại gật đầu một cái.

"Vậy là được rồi!"

Dù sao, đây chính là kỹ năng mà hệ thống ban thưởng!

Lục Lập Hành có lòng tin, cho dù Tôn Đại Lợi không có kỹ năng của hệ thống, nhưng chỉ cần mình dạy phương pháp cho hắn thì món ăn mà hắn làm ra chắc chắn sẽ ngon hơn trước đó mấy lần.

"Đừng ngẩn ra đó nữa, đi thôi. Tôi với anh đi tìm ông chủ ban đầu! Chuyển nhượng cửa hiệu!"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment