Trong tiệm.
Ông chủ Lưu Kiến Dân đang thu dọn đồ đạc. Đầu bếp Phùng Đông cũng đang giúp đỡ. Nhìn cửa hàng vắng vẻ, Phùng Đông hơi xúc động:
"Ông chủ, thật sự để Đại Lợi và Tiểu Lợi rời đi như thế sao?"
Lưu Kiến Dân vừa đóng gói đồ đạc vừa nói:
"Vậy thì có thể làm thế nào? Hắn làm nhiều năm như vậy vẫn luôn không có tiến bộ. Tôi cũng không kiếm được tiền, không nuôi được nhiều người như vậy!"
"Thế nhưng, sau này hắn phải đi đâu đây"
Phùng Đông và Tôn Đại Lợi đã cùng nhau làm việc nhiều năm.
Hắn biết cách làm người của Tôn Đại Lợi, cũng biết nhiều năm như vậy hắn không dễ dàng.
Nhìn người đàn ông trung niên đã từng làm nhân viên tạp vụ thất nghiệp, trong lòng hắn vẫn có chút cảm giác khó chịu.
Lưu Kiến Dân cũng thở dài:
"Làm sao? Anh cũng muốn đi theo hắn?"
Phùng Đông lập tức không dám nói tiếp nữa. Hắn cũng rất cần công việc.
Sau khi nghĩ một lúc, Phùng Đông quyết định, cứ tạm để đấy trước đã. Sau này nếu như Tôn Đại Lợi cần hỗ trợ gì thì mình sẽ đi giúp đỡ đôi chút.
"Ông chủ, cửa hàng này có thể bán được với giá 10 ngàn tệ không?"
"Ai biết được? Trước cứ bán xem thế nào đã, thực sự không được lại hạ giá vậy."
Hai người nói một hồi, đồ vật cũng đã được gói kỹ.
"Đi thôi!" Phùng Đông cũng cầm hành lý lên.
Hai người vừa đi tới trước cửa, đang muốn mở cửa thì cửa bỗng nhiên lại bị người ta đẩy ra từ bên ngoài
Lúc trông thấy Tôn Đại Lợi, Phùng Đông giật mình sửng sốt một chút:
"Đại Lợi? Anh không phải đã đi rồi sao? Tại sao lại trở về rồi?" Lưu Kiến Dân khoát tay áo:
"Quên đồ ở chỗ này sao? Nhanh lấy đi, cầm hết rời đi, tôi phải đóng cửa tiệm rồi."
Trông thấy Lục Lập Hành, Lưu Kiến Dân dừng lại một chút, lập tức nở nụ cười:
"Ồ, sao còn mang theo một tiểu đệ tới vậy!"
Tôn Đại Lợi nhíu mày lại.
Người này, làm sao lại nói vậy chứ?
Thật ra những năm gần đây, Tôn Đại Lợi ở nhà hàng đã bị Lưu Kiến Dân châm chọc khiêu khích không ít lần.
Nhưng trước đó, hắn làm việc dưới tay người khác, không thể không như thế, nhịn một chút là được.
Nhưng bây giờ hắn đều đi rồi mà hắn còn như này, Tôn Đại Lợi cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
Nhưng mà xuất phát từ mục đích của bản thân, Tôn Đại Lợi lập tức lại nở nụ cười. Hắn cười đắc ý:
"Ông chủ Lưu, chúng tôi không phải đến để mua đồ. Người này cũng không phải là tiểu đệ mà tôi tìm đến, hắn là anh em của tôi!"
"Mặt khác, nói cho ngài một chuyện, hắn là đến để mua cửa hiệu, anh không phải muốn chuyển nhượng tiệm này sao? Người anh em này của tôi muốn mua!"
Lúc nói những lời này, Tôn Đại Lợi cảm giác mình có sức lực hơn rất nhiều.
Hắn rất chờ mong phản ứng của Lưu Kiến Dân.
Quả nhiên, hắn vừa dứt lời, Lưu Kiến Dân và Phùng Đông đều giật mình.
"Chuyển nhượng cửa hiệu?" Giọng điệu của Lưu Kiến Dân lập tức trở nên tốt hơn nhiều.
Hắn đã treo bán cửa hàng mấy ngày, ngay cả người đến hỏi giá đều không có. Mọi người đều biết chuyện làm ăn nơi này không được tốt cho lắm.
Lưu Kiến Dân mỗi ngày đều đang sầu não, rốt cuộc phải đi đâu để kiếm một người coi tiền như rác để bán cửa tiệm đây.
Không nghĩ tới, hôm nay cuối cùng cũng có người tới cửa.
Giờ phút này, ánh mắt hắn nhìn Tôn Đại Lợi chứa đầy ánh sáng.
Lục Lập Hành liếc mắt liền nhìn ra tâm tư của hắn, hắn nhịn không được mà nở nụ cười.
"Đúng vậy, ông chủ, anh không phải muốn chuyển nhượng cửa tiệm này sao? Bao nhiêu tiền?"
Trên mặt Lưu Kiến Dân lập tức chứa đầy nụ cười:
"Thì ra là ông chủ tương lai sao, xin chào. Cậu xem đi, vị trí cửa hàng này của tôi cũng tốt, phong thuỷ cũng tốt. Trước đó tôi có tìm đại sư Phong Thủy tính toán. Cửa cũng dán giá tiền, 10 ngàn tệ, không trẻ giá, cậu cảm thấy thế nào? Nếu có thể thì chúng ta bây giờ sẽ ký hợp đồng luôn?"
Phùng Đông bên cạnh nghe thấy lời này thì yên lặng liếc mắt.
Tôn Đại Lợi cũng nhịn cười không được. Người này đúng là rất biết cách khoác lác?
"Ông chủ, ngài quên rồi sao? Tôi đã làm ở chỗ này rất nhiều năm rồi đó!" Tôn Đại Lợi không quên nhắc nhở Lưu Kiến Dân:
"Đây chính là anh em của tôi, ngài không thể ưu đãi một chút hay sao?"
Lưu Kiến Dân nói: "Cũng bởi vì là anh em của anh nên tôi mới nói như vậy đó. Đại Lợi, anh vẫn chưa tìm được việc làm đúng không? Chờ sau khi bán được cửa hàng này, anh có thể đến chỗ tôi làm việc. Tuy nhiên, nếu anh lại làm không tốt thì tôi sẽ không thể trả cho cậu tiền lương giống như trước đó được, bởi vì cửa hàng kia của tôi cũng nhỏ. Nhưng tôi nghĩ rồi, dù sao anh đã làm ở nơi này rất nhiều năm, hiện tại cũng không tiện việc, liền tiếp tục làm đi!"
Ở trong mắt Lưu Kiến Dân, dù người anh em của Tôn Đại Lợi có mua lại cửa tiệm thì cũng sẽ không tìm lao động bình thường.
Dù sao, chuyển nhượng cửa hiệu chính là một khoản chi không nhỏ. Hăm đó, lúc hắn tiếp nhận tiệm này đã phải tự mình làm rất lâu mới có tiền tìm người tới làm.
Vừa mới bắt đầu lập nghiệp đều vô cùng chật vật, có thể bớt được thì bớt.
Hơn nữa, nếu thật sự cầm được 10 ngàn tệ, một tháng tốn mười mấy tệ nuôi Tôn Đại Lợi vẫn là có thể.
Đến lúc đó lại tìm một cơ hội đuổi hắn đi là được.
Lưu Kiến Dân thầm tính toán nhỏ nhặt.
Tôn Đại Lợi nghe thấy lời này thì trực tiếp cười:
"Ông chủ Lưu, người anh em của tôi đều đến để mua lại cửa hiệu rồi, tôi đương nhiên là phải theo anh em của tôi làm một trận rồi!"
Lưu Kiến Dân biến sắc. Nhưng rất nhanh lại biến thành nét mặt tươi cười:
"Người anh em này, thật sự không thể bớt được. Tôi đã làm ở chỗ này rất nhiều năm rồi, không có lừa cậu. Cậu bỏ ra 10 tệ, một năm liền có thể hồi vốn, phía sau đều là tiền kiếm được, rất có lời."
Thấy không nói lại Tôn Đại Lợi, Lưu Kiến Dân quyết định ra tay từ chỗ Lục Lập Hành.
Lục Lập Hành đang muốn nói chuyện.
Phùng Đông bên cạnh đã khinh thường một hồi lâu, nhịn không được nói:
"Ông chủ, ngài vừa mới nói với tôi, nếu như không ai muốn thì có thể hạ giá!"
Mắt thấy Lưu Kiến Dân lạnh lùng nhìn qua, Phùng Đông lập tức bịt miệng lại:
"A? Tôi có phải nói sai rồi hay không? Thật xin lỗi ông chủ, tôi không phải cố ý…"
Lưu Kiến Dân: …
Người này là đang cố ý phá đám sao?
Tôn Đại Lợi càng là yên lặng giơ ngón tay cái cho Phùng Đông.
Lục Lập Hành trực tiếp bật cười.
Xem ra người này làm ông chủ rất thất bại.
"Ông chủ, rẻ hơn một chút đi?"
Lưu Kiến Dân lúc này chỉ cảm thấy không còn gì để nói. Nhưng đã bị nói đến đây rồi, hắn cũng không có biện pháp nào khác, đành phải xoa xoa đôi bàn tay, nói:
"Vậy cậu nhìn xem có thể trả bao nhiêu tiền đây?"
Lục Lập Hành trầm tư một chút, sau đó giơ bàn tay lên.
"5000."
Lưu Kiến Dân lập tức ngây ngẩn cả người:
"Như này… như này quá ít rồi? Như vậy đi, bớt cho cậu một ngàn, 9000 tệ được không?"
Lục Lập Hành lại giơ tay lên: "Nhiều nhất là 6000, không thể nhiều hơn nữa!"
Lưu Kiến Dân vô cùng khó xử:
"Như vậy đi huynh đệ, cậu nhìn xem, cũng không thể để tôi bồi thường tiền được, hay là 8000 đi được không? Thật sự không thể ít hơn nữa!"
Lục Lập Hành nhíu mày. Hắn trực tiếp quay người:
"Tôn đại ca, xem ra ông chủ Lưu không có ý định chuyển nhượng, chúng ta đi thôi!"
Tôn Đại Lợi lúc này đối với Lục Lập Hành đều là nói gì nghe nấy. Hắn không chút do dự quay người, theo Lục Lập Hành đi ra ngoài.
Lưu Kiến Dân lập tức gấp.
Mắt thấy hai người đi tới cửa, Lưu Kiến Dân cảm thấy nếu như mình mà không cản lại thì sẽ bỏ lỡ cơ hội tuyệt hảo này. Hắn tranh thủ thời gian gọi người:
"Bảy ngàn, người anh em, bảy ngàn được hay không!"
Lục Lập Hành mỉm cười, không chút do dự quay đầu:
"Thành giao!"
Lưu Kiến Dân lập tức sững sờ, không khỏi cảm thấy mình bị thua lỗ.
Nhưng mà lời đã nói ra khỏi miệng rồi, đã không thể đổi ý.
Lưu Kiến Dân đành phải thở dài, liếc Phùng Đông một chút.
Tiếp sau đó, Lục Lập Hành và Lưu Kiến Dân hoàn thành thủ tục bàn giao.
Sau khi kiểm kê xong tất cả mọi thứ, Lục Lập Hành đến ngân hàng bên cạnh lấy tiền rồi đưa tiền cho Lưu Kiến Dân.
Nhìn thấy một màn này, Tôn Đại Lợi trực tiếp cười điên rồi:
"Ông chủ Lưu, đi thong thả, không tiễn!"
Lưu Kiến Dân hừ lạnh một tiếng, không quên nói:
"Lục huynh đệ, đừng nói tôi không nhắc nhở cậu. Tuy Tôn Đại Lợi đã làm việc rất nhiều năm, nhưng mà trù nghệ không được tốt lắm, cũng không có nhiều người thích ăn đồ ăn hắn làm."
Tôn Đại Lợi lại cười:
"Ông chủ Lưu, chuyện này thì anh có thể yên tâm, Lục huynh đệ của tôi chính là một đầu bếp, hắn sẽ dạy cho tôi."
Lưu Kiến Dân: …
------
Dịch: MBMH Translate