Mắt thấy mình ở chỗ này sẽ chỉ ăn thiệt thòi. Lưu Kiến Dân nổi giận đùng đùng quay người rời đi.
Lúc đi tới cửa, Lưu Kiến Dân còn nổi giận đùng đùng quay đầu nhìn về phía Phùng Đông:
“Cậu còn đi theo làm gì? Cậu tự mình kiếm việc làm đi, tôi lại tìm người khác!"
Lời này , chẳng khác gì là khai trừ Phùng Đông.
Phùng Đông ngẩn người, đứng tại chỗ.
Thật ra lúc hắn nói Lưu Kiến Dân đã nghĩ đến việc sẽ có kết cục như vậy.
Hắn thở dài.
Chờ Lưu Kiến Dân đi xa, hắn mới thở dài, quay đầu, cười nói lời tạm biệt với Tôn Đại Lợi:
"Tôn đại ca, tôi đi đây, chúc làm ăn phát đạt!"
Tôn Đại Lợi vốn còn đang đắm chìm ở trong niềm vui Lục Lập Hành bán được cửa hàng. Nghe thấy lời này thì có chút thương cảm. Hắn nói: "Cậu đi chỗ nào?"
Hắn rất muốn giữ Phùng Đông lại. Tuy mình không bằng hắn, nhưng mà tiểu tử này từng học chính thức, biết nhiều thứ hơn. Nhưng, tiệm này dù sao cũng là của Lục Lập Hành, hắn không làm chủ được.
Phùng Đông cười nói:
"Để nói sau đi, chỗ này không lưu ta thì tự có chỗ khác! Tôi có thể tìm được việc."
"Đúng rồi, cảm ơn chuyện vừa rồi."
"Không cần khách sáo, chuyện nên làm thôi."
Phùng Đông vui vẻ chào tạm biệt với Lưu Kiến Dân. Nhưng mà bóng lưng kia lại làm cho Tôn Đại Lợi có chút động lòng. Hắn biết rõ, mất công việc thì công việc sẽ khó chịu như thế nào. Đứa nhỏ này đang cố ý che giấu bi thương nơi đáy lòng.
Lục Lập Hành đi đến nhà bếp dạo một vòng, lúc đi ra thì nhìn thấy một màn như thế. Hắn cười nói:
"Anh chính là Phùng Đông Phùng đại ca sao? Định đi chỗ nào tìm việc vậy? Anh thấy chỗ này của tôi thế nào?"
Tôn Đại Lợi mạnh mẽ quay đầu, nhìn về phía Lục Lập Hành với vẻ mặt khiếp sợ.
Phùng Đông vừa mới bước một chân ra ngoài cũng thu hồi lại.
"Cậu…"
"Xin chào, tôi là Lục Lập Hành."
"Tôi biết, cậu là người mà Tôn Đại Lợi thường khen làm bánh ngô ngon."
"Là tôi."
"Cậu vừa mới nói tôi cũng ở lại đây sao?" Phùng Đông có chút không dám tin.
Lục Lập Hành gật đầu: "Đúng vậy, tiền công của các người vẫn giống như trước đó, làm cùng tôi."
Phùng Đông xoa xoa bàn tay, trong lòng tràn đầy kích động. Nhưng mà vẫn không nhịn được mà nói:
"Ông, ông chủ Lục, tôi nghĩ cậu có lẽ không hiểu rõ lắm, vừa lập nghiệp là giai đoạn rất khó khăn, chi tiêu quá lớn cũng không tiện. Chuyện làm ăn của cửa tiệm này vốn không hề tốt đẹp gì, cậu và Tôn Đại Lợi ở đã đủ rồi. Tôi... Tôi ở lại chỗ này thì có chút dư thừa."
Tôn Đại Lợi cũng vội vàng nói:
"Đúng vậy, Lục huynh đệ, như này không ổn lắm."
Tuy hắn rất muốn Phùng Đông ở lại, nhưng cũng không muốn hố Lục Lập Hành.
Lục Lập Hành khoát tay một cái, nói:
"Anh nghe Tôn Đại Lợi nhắc tới tài nấu nướng của tôi hay chưa?"
Phùng Đông nhẹ gật đầu. Hắn đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ kích động của Tôn Đại Lợi và Tôn Tiểu Lợi khi nói về Lục Lập Hành.
Tuy ngoài miệng nói không tin, nhưng trong nội tâm, hắn vẫn có chút muốn nếm thử tay nghề của nhân vật trong truyền thuyết này một chút.
"Ừm, nhưng tôi sẽ không thường xuyên ở trong tiệm. Tôi thỉnh thoảng sẽ tới xem một chút mà thôi. Vợ của tôi sắp sinh rồi, bên cạnh còn có một cửa hàng trái cây nữa, không có thời gian!"
Phùng Đông khiếp sợ mở to hai mắt.
Lục Lập Hành tiếp tục nói: "Cho nên, tôi sẽ dạy anh và Tôn đại ca cách nấu ăn. Đương nhiên, trong thời gian này, các anh cần phải nghiêm túc học tập, có lẽ sẽ khắc khổ hơn lúc các người học tập ở trường. Sau này, lúc tôi không có mặt trong cửa tiệm thì tiệm này sẽ hoàn toàn dựa vào các người. Các người có nguyện ý không?"
Tôn Đại Lợi không chút do dự mà gật đầu.
Phùng Đông suy tư một lát, cũng gật đầu:
"Học tập thì không có vấn đề gì, nhưng là tôi sợ nhập không đủ xuất…"
"Làm sao lại như vậy được? Tin tưởng tôi, chỉ cần các người học tốt, đương nhiên sẽ có người tới. Hơn nữa, vừa rồi anh còn giúp tôi tiết kiệm được 3000 tệ, cũng tương đương với hơn một năm tiền lương của anh đúng chứ? Một năm, nếu như cửa hàng này của tôi còn không có khởi sắc thì lại đi cũng không muộn!"
Lục Lập Hành đã nói đến như vậy rồi. Phùng Đông chỉ đành gật đầu:
"Vậy, vậy được, vậy được rồi, tôi sẽ làm!"
"Ừm, để đồ xuống đi, chúng ta quét dọn vệ sinh trước!"
"Được, được!"
Phùng Đông cao hứng để đồ xuống, sau đó cùng Tôn Đại Lợi bắt đầu bận rộn công việc.
Lục Lập Hành thấy sửa soạn đã không sai biệt lắm liền đi ra ngoài, đi tìm một cửa hàng làm quảng cáo, làm thẻ vào cửa.
Mấy ngày sau đó, hắn còn thuận tiện thiết kế bản vẽ, rồi đưa cho Tôn Đại Lợi và Phùng Đông, để bọn họ lắp đặt thiết bị cửa tiệm dựa theo bản vẽ.
Sau khi bàn giao xong tất cả.
Buổi chiều ngày thứ ba, Lục Lập Hành ngồi xe về nhà.
Đã bốn ngày không gặp Vãn Thanh rồi.
Tuy mỗi ngày đều gọi điện thoại, nhưng vẫn có chút nhớ người.
...
Thôn Lục Gia.
Lúc Cố Vãn Thanh nhận được điện thoại của Lục Lập Hành, nghe hắn nói sắp trở về thời điểm. Nàng đã vô cùng kích động.
"Các con à, ba ba sắp trở về rồi, chúng ta thu dọn một chút, chờ ba ba về nha."
Nàng đứng dậy, vác cái bụng lớn, quét dọn một chút, lại bắt đầu thu dọn phòng.
Chu Ngọc Hà vốn đi ra đồng làm việc, trở về trông thấy tình cảnh này thì nhanh chóng để đồ trong tay xuống, đoạt lấy cái chổi trong tay nàng:
"Vãn Thanh, em đang làm gì vậy? Không phải đã bảo cứ để những chuyện lặt vặt này cho chị làm rồi sao?"
Cố Vãn Thanh có chút xấu hổ.
"Em không sao, Lập Hành sắp trở về rồi, em muốn dọn dẹp một chút!"
"Phốc, chỉ biết có như vậy. Em đúng thật là, trong mắt chỉ có Lập Hành. Em xem bụng mình lớn thế nào rồi kìa, không thích hợp làm việc đâu, tranh thủ thời gian đi nghỉ ngơi đi."
"A..."
Cố Vãn Thanh rơi vào đường cùng, đành phải tìm một chỗ ngồi xuống.
Chu Ngọc Hà thấy nàng rất nhàm chán, buồn cười nói: "Vãn Thanh, không bằng em suy nghĩ một chút, Lập Hành sẽ mang về cho em kinh hỉ gì đi?"
Mấy ngày trước, lúc Cố Vãn Thanh nói lại tin tức này cho Chu Ngọc Hà, còn bị Chu Ngọc Hà trêu đùa.
"Không biết nữa, sẽ có kinh hỉ gì đây? Đại khái là mấy bộ quần áo đi?"
"Chị lại cảm thấy không phải, chờ một chút đi, một hồi sẽ biết. Ai, nếu như anh cả của em mà có một nửa lãng mạn của Tiểu Hành thì tốt rồi!"
Cố Vãn Thanh cúi thấp đầu, cười trộm.
Năm giờ chiều.
Cố Vãn Thanh nhìn xung quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy Lục Lập Hành trở về.
Thế nhưng, trong tay hắn lại trống không.
Cố Vãn Thanh có chút mất mát.
Nhưng rất nhanh, nàng đã tự nói với chính mình. Lập Hành nhất định là quá bận rộn.
Sau đó, nàng cao hứng đổi lại nét mặt tươi cười:
"Lập Hành, anh đã trở về!"
Lục Lập Hành cười cười: "Ừm, về tặng quà cho em…”
------
Dịch: MBMH Translate