Cố Vãn Thanh lại liếc mắt nhìn hai tay trống không của Lục Lập Hành.
"Quà, đang ở đâu?"
Lục Lập Hành nhìn dáng vẻ đáng yêu này của nàng liền không nhịn được mà đi tới.
Hắn nhẹ nhàng vuốt mũi của Cố Vãn Thanh:
"Em đoán xem."
Cố Vãn Thanh khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm về phía cái túi của Lục Lập Hành:
"Là ở trong túi sao?"
"Đến, em móc móc thử một chút xem."
Lục Lập Hành cố ý giang cánh tay của mình ra.
Cố Vãn Thanh ngây ngốc một chút, cuối cùng vẫn không thể kháng cự được sự dụ hoặc của quà tặng.
Cái tên Lục Lập Hành này, mỗi lần tặng lễ đều khiến người ta vô cùng kinh hỉ. Nhưng mà, nàng vẫn còn có chút lo lắng, lại là món đồ quý giá gì nữa đây.
"Anh không có xài tiền bậy bạ đó chứ?"
"Không có, yên tâm đi!"
"A…"
Trong lúc nói chuyện, tay Cố Vãn Thanh đã cho vào trong túi của Lục Lập Hành.
Chỉ tiếc, trước khi nàng rút lại thì phát hiện trong túi của Lục Lập Hành rỗng tuếch, cái gì cũng không có.
Cố Vãn Thanh nghi ngờ ngẩng đầu, đã nhìn thấy nụ cười của Lục Lập Hành.
Mặt nàng lập tức đỏ lên, có chút gấp:
"Anh lại đùa em."
"Ha ha."
Lục Lập Hành nhịn không được mà xoa nhẹ hạ tóc của nàng:
"Ở trong túi quần áo đó, em thử lại lần nữa xem!"
Hắn nói xong thì giang cánh tay ra lớn hơn một chút.
Quần áo ở thời đại này vì để tiện chứa đồ nên bên trong áo khoác, ở gần ngực đều có một cái túi lớn. Bên trong có thể chứa rất nhiều thứ.
Cố Vãn Thanh nhìn thoáng qua lồng ngực rắn chắc của Lục Lập Hành và khóa kéo. Mặt lập tức đỏ lên.
"Em không nhìn! Hừ ~ "
Tên này chắc chắn là đang trêu đùa nàng. Cố Vãn Thanh quyết định không để ý tới hắn nữa.
Lúc này đang là giữa ban ngày, lại bảo nàng cởi áo hắn ở bên ngoài. Chuyện này tuyệt đối không được…
Nàng quay người đi về phía trong sân!
Lục Lập Hành thấy mình giống như đã đùa hơi quá rồi. Vãn Thanh đã tức giận.
Hắn tranh thủ thời gian giữ chặt Cố Vãn Thanh lại, kéo nàng về phía mình.
Cái tay còn lại đã cho vào túi:
"Đừng đi, cho em xem, cho em xem."
Trước cửa phòng bếp, Chu Ngọc Hà nhìn thấy một màn này, đã nén cười đến điên rồi.
Hai người kia đúng là vừa sến sẩm vừa làm cho người ta hâm mộ! Chu Ngọc Hà đành phải đi vào nhà bếp trước, không quấy rầy hai người.
Chỉ là, ánh mắt của nàng thỉnh thoảng lại hướng sang bên này.
Nàng cũng rất tò mò, Lục Lập Hành rốt cuộc là tặng lễ gì cho Cố Vãn Thanh vậy. Trong lúc Lục Lập Hành nói chuyện, hắn đã đưa đồ tới trước mặt Cố Vãn Thanh.
Cố Vãn Thanh ban đầu vốn không muốn để ý đến hắn, đang chuẩn bị rời đi. Nhưng lúc này, nàng chợt khẽ giật mình.
"Sổ hộ khẩu? Anh cầm hộ khẩu làm gì?"
Thứ mà Lục Lập Hành đặt ở phía trên cùng chính là sổ hộ khẩu.
Lục Lập Hành bất đắc dĩ cười: "Em nhìn kỹ một chút đi!"
Cố Vãn Thanh lúc này mới tiếp nhận, sau khi lấy hộ khẩu ra, nàng bỗng nhiên mở to hai mắt!
"Giấy… giấy chứng nhận bất động sản?"
"Giấy chứng nhận bất động sản từ đâu tới?"
Căn nhà ở nông thôn của bọn họ hiện tại là chính mình sửa, không có giấy chứng nhận.
Lục Lập Hành mỉm cười dùng ánh mắt ra hiệu:
"Mở ra nhìn xem đi."
Cố Vãn Thanh nghi ngờ mở ra, sau đó, nàng nhìn thấy tên của mình ở trên sổ đỏ.
"Đây là…"
"Đây là em sao?"
Nàng có bất động sản từ lúc nào thế?
Lại nhìn kỹ lại, lại là nhà ở huyện Song Thành.
Cố Vãn Thanh ngây ngẩn cả người. Nàng ngẩng đầu lên, đang muốn cẩn thận hỏi Lục Lập Hành chuyện này rốt cuộc là thế nào. Nhưng mà vào ngay lúc này, linh quang chợt lóe lên trong đầu. Cố Vãn Thanh như nghĩ tới điều gì. Nàng nhìn Lục Lập Hành với vẻ mặt khiếp sợ:
"Đây là anh mua sao?"
Lục Lập Hành thấy nàng cuối cùng cũng phản ứng lại, liền gật đầu:
"Ừm, anh mua."
"Đây… Đây là quà cho em?"
Lục Lập Hành gật đầu lần nữa:
"Ừm!"
Cố Vãn Thanh lần này đã trực tiếp há to miệng.
"Cái này cái này cái này… Lục Lập Hành, anh anh anh. Anh còn nói là mình không có xài tiền bậy bạ?"
Cố Vãn Thanh khẩn trương đến mức nói không suôn lời.
"Em không cần nhà, chúng ta không phải đã có chỗ ở rồi sao?"
Lục Lập Hành nhéo nhéo gương mặt tức giận của nàng:
"Nha đầu ngốc, em quên rồi sao? Anh đã nói với em, kiếm tiền chính là để tiêu. Hơn nữa, với tình huống hiện tại của em, chúng ta phải đến huyện thành ở một khoảng thời gian để chờ sinh! Chủ nhiệm Nghiêm đã đặc biệt dặn dò anh."
"Thế nhưng. thế nhưng mà…"
Tuy hoa lan bán được rất nhiều tiền nhưng Cố Vãn Thanh vẫn cảm thấy không nỡ.
"Thế nhưng, anh không phải nói là sẽ thuê phòng sao?"
"Ừm, trước kia đúng là nghĩ như vậy, nhưng bây giờ cảm thấy, vẫn nên mua cái phòng thì sẽ lời hơn!"
Mắt thấy Cố Vãn Thanh còn muốn nói gì nữa, Lục Lập Hành đành phải nói nghiêm túc:
"Vãn Thanh, không cần phải lo lắng, chúng ta sau này có thể kiếm tiền từ căn phòng này, coi như là đầu tư đi."
Nếu như không nói như vậy, Lục Lập Hành cảm thấy, Cố Vãn Thanh nhất định sẽ cả đêm ngủ không được.
"Cái gì? Cái gì là đầu tư?" Vẻ mặt của Cố Vãn Thanh tràn đầy sự mờ mịt.
"Đúng vậy, cứ mua một căn nhà trước, chờ qua năm, phòng lên giá, chúng ta lại bán. Nếu như vậy, chúng ta không phải là không ở phòng này mấy năm, nhưng vẫn còn có thể kiếm tiền sao?"
"Phòng này sẽ còn tăng giá sao?"
"Chắc chắn sẽ, tin anh!"
"A…"
Cố Vãn Thanh lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà nhìn cuốn sổ nhỏ trong tay, nàng vẫn có chút không yên lòng:
"Vậy sao anh viết tên của em, anh thì sao?"
Lục Lập Hành cười khẽ: "Em chính là của anh, trừ khi em không muốn ở cùng với anh nữa."
Lời này lập tức dọa đến Cố Vãn Thanh. Nàng lập tức giải thích:
"Em muốn, em muốn, em muốn!"
"Vậy là được rồi, cứ như vậy, em cứ cầm trước đã. Chờ qua năm, chúng ta sẽ dọn qua đó, chờ các con chúng ta ra đời."
Cố Vãn Thanh chăm chú gật đầu. Lúc này, nàng mới đưa tay ôm thật chặt món đồ trong ngực. Sau đó quay người, nhanh chóng đi vào trong phòng. Nàng dự định sẽ giấu cái này đi. Đây chính là vật vô cùng quý giá.
Cố Vãn Thanh làm sao cũng không nghĩ tới, mình thế mà có thể có nhà ở trong huyện thành.
Giờ phút này, trong lòng của nàng rất đắc ý.
Sau khi cất kỹ đồ, nàng mới đi ra ngoài.
Trông thấy Lục Lập Hành đợi nàng ở trong sân, Cố Vãn Thanh có chút khẩn trương nói:
"Em, em vào nhà bếp giúp đỡ chị dâu cả!"
Nói xong, nàng chạy đi như một làn khói.
Lục Lập Hành bất đắc dĩ cười cười.
Nha đầu này còn không phản ứng lại kịp.
Sau này phải mang theo nàng đi ra ngoài nhiều hơn mới được.
Cố Vãn Thanh vừa vào nhà bếp, đã nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Chu Ngọc Hà. Nàng nhanh chóng cúi thấp đầu, đi nhặt rau. Nhưng việc này không ảnh hưởng chút nào đến việc Chu Ngọc Hà cười.
"Vãn Thanh à, em sao lại xấu hổ như thế chứ?"
"Em không, em chỉ là cảm thấy có chút… có chút mừng rỡ."
Hình như gần đây, kinh hỉ mà Lập Hành cho mình càng lúc càng lớn.
"Ha ha, chị biết mà. Tiểu tử Lập Hành kia rất hiểu chuyện. Đến năm sau, em cứ yên tâm về chuyện ở trong nhà, chị sẽ thu xếp tốt. Em cứ yên tâm sinh em bé đi, sau đó chị và mẹ sẽ chăm sóc giúp em! Nhưng mà, ngàn vạn lần phải buông lỏng tâm tình, có biết không?"
Cố Vãn Thanh gật đầu.
Từ lúc cái bụng càng lúc càng lớn, thực ra nàng cũng có chút khẩn trương.
Dù sao nàng cũng chưa từng sinh con, nghe các nàng nói là rất đau!
Hơn nữa còn là song bào thai, còn có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nàng tuy chờ mong, nhưng cũng biết sợ, luôn cảm thấy trong lòng rất hoảng.
Lục Lập Hành lại ló đầu vào từ bên ngoài:
"Đúng rồi, Vãn Thanh, chị dâu cả, còn có chuyện muốn nói với hai người."
------
Dịch: MBMH Translate