Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 299 - Chương 299 - Lục Thiên Thiên: Đám Bạn Nhỏ Này Đúng Là Trẻ Con

Chương 299 - Lục Thiên Thiên: Đám Bạn Nhỏ Này Đúng Là Trẻ Con
Chương 299 - Lục Thiên Thiên: Đám Bạn Nhỏ Này Đúng Là Trẻ Con

Hai người nghi ngờ ngẩng đầu, cùng hỏi:

"Sao thế?"

Hắn không nói một tiếng đã mua nhà, đã khiến cho hai người hoảng sợ!

Chẳng lẽ còn có chuyện gì lớn hơn nữa sao?

Lục Lập Hành thấy thế thì bất đắc dĩ nói:

"Đừng khẩn trương, chỉ là muốn nói cho hai người biết, em đã mua lại quán cơm nhỏ mà chúng ta ăn vào lần trước rồi, dự định mở một cái nhà hàng, cảm thấy chắc là có thể kiếm lời!"

Hắn vừa dứt lời, Chu Ngọc Hà và Cố Vãn Thanh nhìn nhau, liền nở nụ cười:

"Chuyện này thì có thể, chuyện này thì có thể!"

"Tiểu Hành à, chị trước đó đã nghĩ, em nấu ăn ngon như vậy thì nên mở một cái nhà hàng. Chỉ là còn chưa nói, sợ em lo lắng cho Vãn Thanh, cũng không bỏ xuống được việc trong nhà, chúng ta cũng không có tiền tài. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, em làm thật sự rất tốt! Chuyện phía sau cứ giao cho bọn chị, không cần lo lắng!"

Cố Vãn Thanh cũng dùng sức gật đầu:

"Đúng đúng, em cũng ủng hộ anh, anh cứ yên tâm. Anh cứ việc bận bịu, em sẽ chăm sóc tốt cho mình và các con."

Lục Lập Hành nhẹ gật đầu:

"Ừm, chuyện quýt và khoai lang đành phải làm phiền chị dâu và anh cả còn có anh Tiểu Phi để tâm nhiều một chút, còn có bên phía thôn trưởng Lý, em sẽ cung ứng định kỳ. Trọng tâm gần đây của em sẽ đặt ở trên quán cơm."

"Được, không có vấn đề gì, buổi tối anh cả em trở về chị sẽ nói lại với hắn!"

"Được."

Sau khi sắp xếp lại mọi chuyện trong nhà một lần, Lục Lập Hành cảm thấy dễ dàng hơn không ít.

Thời tiết bên ngoài càng ngày càng lạnh.

Lục Lập Hành đốt một đống lửa trong sân.

Đại Hoàng vốn đang vùi mình vào trong ở cả một ngày không đi ra, thấy thế thì tranh thủ thời gian chạy tới. Nó cọ cọ bên người Lục Lập Hành, bắt đầu tìm kiếm hơi ấm.

Lục Lập Hành cũng không quan tâm đến nó.

Con chó ngốc này, đại khái là ở nhà quá lâu nên sinh nhàm chán, lại mập thêm một vòng.

Sau khi nhóm lửa, Lục Lập Hành dặn dò Cố Vãn Thanh và Chu Ngọc Hà một tiếng, liền đến trường học đón Lục Thiên Thiên.

Trước khi đi, hắn vẫn quyết định gọi Đại Hoàng một chút.

"Đại Hoàng, cùng đi đón Thiên Thiên không?"

Đại Hoàng ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Lục Lập Hành.

Nó lại nhìn ngọn lửa trước mặt, nghẹn ngào một lúc lại ngủ tiếp!

Lục Lập Hành: …

Hắn rơi vào đường cùng, chỉ đành đi một mình.

Hôm nay ngày thi cuối kỳ của bọn nhỏ.

Buổi chiều thi xong là được nghỉ đông rồi.

Trong bất tri bất giác, nhóc con Thiên Thiên thế mà đã học hết một học kỳ rồi, cũng không biết học hành như thế nào rồi.

Đi tới trường học, đúng lúc kỳ thi kết thúc.

Lục Lập Hành đứng chờ ở trước cửa.

Lúc này.

Trong phòng học.

Sau khi nộp bài xong, các bạn nhỏ vui vẻ cõng cặp sách nhỏ đi ra ngoài.

Mấy bạn nhỏ trong đó vây quanh người Lục Thiên Thiên, hỏi nàng:

"Thiên Thiên, hôm nay là người nào tới đón cậu vậy?"

"Người anh hai rất lợi hại kia của cậu tại sao không thường xuyên tới đón cậu vậy? Chúng tớ còn chưa thấy người lần nào!"

"Đúng thế, đúng thế, ba mẹ tớ luôn nói với tớ về chuyện của anh hai cậu, nói anh hai của cậu rất là lợi hại, bảo tớ tương lai nhớ học tập theo hắn!"

Ánh mắt của bọn nhỏ đều sáng lấp lánh như chứa những vì sao.

Trong mắt bọn họ, Lục Lập Hành đã trở thành tồn tại như thần tượng.

Bọn họ mỗi ngày đều ngóng nhìn, đều muốn có thể nhìn thấy vị thần tượng này.

Đáng tiếc, hắn gần như chưa từng tới trường học.

Hôm nay, là ngày cuối cùng của học kỳ này, nếu như còn không có gặp được thì sợ là sẽ phải đợi tới năm sau.

Lục Thiên Thiên nghĩ một hồi, nghiêm túc nói:

"Chắc là anh cả của tớ đó, anh hai tớ bề bộn nhiều việc lắm, anh ấy không rảnh."

Các bạn nhỏ lập tức có chút thất vọng.

"Vậy chúng tớ lúc nào mới có thể nhìn thấy anh hai của cậu vậy!"

Lục Thiên Thiên nghiêng đầu nghĩ ngợi một hồi, nghiêm túc nói:

"Ừm, đợi tớ trở về sẽ nói lại với anh hai một chút, học kỳ sau nhất định sẽ bảo anh ấy tới đón tớ."

"Được, được, nhớ giữ lời đó!"

"Ừm ừm! Được rồi, mọi người mau về nhà đi, ba mẹ của các cậu đều đang chờ đó!"

Các bạn nhỏ lúc này mới tản ra!

Lục Thiên Thiên nhẹ nhàng thở ra.

Bọn tiểu quỷ này, đúng là trẻ con ~

Còn cứ nhất định muốn gặp anh hai của nàng ~

Anh hai của nàng bận rộn như vậy, không rảnh đến đón nàng đâu~

Nghĩ tới đây, Lục Thiên Thiên có chút mất mát.

Nàng nhìn về phía cửa, các bạn học khác đều đã được cha mẹ mình đón về.

Lúc này có đứa trẻ đã bắt đầu khóc!

Lục Thiên Thiên lần nữa lắc đầu ~

Xem đi.

Đám quỷ trẻ con lại bắt đầu biểu diễn rồi ~

Đầu tiên là phi nước đại đi tìm ba mẹ ~

Sau đó ôm lấy ba mẹ rồi bắt đầu khóc ~

Đúng là quỷ nhỏ trẻ con ~

Lục Thiên Thiên nàng chính là một đứa trẻ lớn đó? ~

Nghĩ như vậy, Lục Thiên Thiên cõng cặp sách nhỏ lên, cao hứng đi về phía cổng trường.

Không thể để cho anh hai chờ quá lâu được.

Vừa đi đến cổng trường, Lục Thiên Thiên chợt nghe một giọng nói quen thuộc:

"Thiên Thiên?"

Lục Thiên Thiên bỗng nhiên ngẩng đầu, nàng nhìn thấy Lục Lập Hành.

Giờ phút này, nàng đã hoàn toàn quên mất mình vừa rồi còn khinh bỉ người khác là quỷ trẻ con. Nàng cao hứng nở nụ cười.

Nàng vừa hô hào vừa nhún nhảy chạy về phía Lục Lập Hành:

"Anh hai ~ "

"Anh hai tới đón em sao ~ "

Lục Lập Hành ngồi xổm xuống, giang hai cánh tay ra, bế Lục Thiên Thiên.

"Ừm, đúng vậy."

Các bạn nhỏ xung quanh nhìn thấy tình cảnh này thì lập tức cao hứng nhìn lại, thậm chí còn hoàn toàn quên mất ba mẹ của mình.

"Anh hai của Lục Thiên Thiên tới rồi!"

"Chính là người trong truyền thuyết kia ~ "

"Oa, trông rất đẹp ~ "

"Có đẹp giống như Thiên Thiên hay không? ~ "

Các cha mẹ đang chuẩn bị dỗ con của mình: …

Tình huống như thế nào?

Người nào tới thế?

Nhưng mà sau khi nhìn thấy người tới, các nàng cũng không dám nói gì. Cả đám đều đổi sang nét mặt tươi cười.

"Thì ra là Tiểu Hành à!"

"Cậu cũng tới đón Thiên Thiên sao ~ "

Có người thậm chí còn kéo con của mình lại:

"Mau nhìn, mau nhìn, đó chính là anh trai Lục Lập Hành, anh trai của Thiên Thiên. Con sau này nhớ phải noi gương anh Lục đó có biết không ~ "

Lục Thiên Thiên nghe thấy bọn họ nhỏ giọng thầm thì cao hứng nhỏ giọng nói với Lục Lập Hành:

"Anh hai, anh nhìn đi, bọn họ thật là trẻ con."

"Ha ha!"

Lục Lập Hành làm sao cũng không nghĩ tới, có một ngày mình lại nghe một đứa nhóc nói người khác trẻ con.

Hắn sắp cười điên rồi.

"Ừm, Thiên Thiên nhà chúng ta là ổn trọng nhất, cho nên Thiên Thiên à, cuộc thi lần này thế nào rồi?"

Lục Thiên Thiên lập tức dừng nói. Nàng giãy dụa xuống khỏi người Lục Lập Hành. Nàng vừa chạy vừa nói:

"Anh hai, về nhà thôi, Thiên Thiên muốn về nhà rồi~ "

Lục Lập Hành: …

Nha đầu này, thật đúng là…

Không dám nói đến thành tích, giống hệt như hắn hồi còn bé.

Lục Lập Hành bất đắc dĩ lắc đầu.

Hắn đành phải nói chào tạm biệt với các phụ huynh rồi theo Thiên Thiên đi về nhà!

Dọc theo con đường này, Lục Thiên Thiên sợ bị Lục Lập Hành hỏi về thành tích, nên trực tiếp không ngoảnh đầu lại.

Nàng dùng thời gian nhanh nhất trong nửa năm qua này để chạy về nhà.

Nàng vừa đi vừa gọi:

"Đại Hoàng, Đại Hoàng, mày ở chỗ nào vậy?"

"Sao mày lại không tới đón tao, hu hu!"

Thế nhưng, lúc Lục Thiên Thiên chạy đến trong sân và trông thấy Đại Hoàng, nàng lập tức sợ ngây người:

"Đại Hoàng, Đại Hoàng, mày sao thế?"

"Anh hai, chị dâu hai, chị dâu cả, mau đến xem Đại Hoàng này!"

Lục Thiên Thiên khóc tê tâm liệt phế.

Lục Lập Hành cũng căng thẳng trong lòng.

Hắn nhanh chóng bước vào trong sân.

"Đại Hoàng!!"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment