Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 300 - Chương 300 - Nguy Rồi! Đại Hoàng Bị Trọc

Chương 300 - Nguy Rồi! Đại Hoàng Bị Trọc
Chương 300 - Nguy Rồi! Đại Hoàng Bị Trọc

Lúc này.

Ngọn lửa trong chậu than không lớn, còn phả ra khói xanh. Thế nhưng bên trong khói xanh lại có một mùi cháy khét.

Lại nhìn Đại Hoàng đang tựa đầu vào bên cạnh chậu than, trên đầu bốc hơi nóng.

Mùi vị đó đến từ đỉnh đầu của Đại Hoàng.

Tim của Lục Lập Hành và Lục Thiên Thiên đều thắt chặt lại.

"Đại Hoàng!"

"Đại Hoàng, mày sao thế?"

"Hu hu hu, Đại Hoàng, mày đừng chết nha!"

Nước mắt của Lục Thiên Thiên không ngừng rơi xuống.

Cố Vãn Thanh và Chu Ngọc Hà cũng bị kinh động, các nàng tranh thủ thời gian chạy ra.

Trông thấy tình cảnh này, Cố Vãn Thanh hít một hơi lạnh:

"Đại Hoàng!"

Ánh mắt mọi người đều rơi xuống trên đầu Đại Hoàng.

Lục Lập Hành cảm thấy tim mình như sắp ngừng đập.

Đời này, ngay sau khi mình trọng sinh, Đại Hoàng là chó đầu tiên mà hắn nhìn thấy. Lúc đó, nó đang ra sức kêu to, muốn đánh thức mình.

Sau này, nó cùng đi cứu người với hắn, lên núi săn bắn, xuống sông bắt cá, còn thường xuyên giúp đỡ hắn.

Đối với Lục Lập Hành, Đại Hoàng không khác gì người nhà của hắn. Hắn căn bản không tiếp nhận được việc Đại Hoàng xảy ra chuyện gì.

Thế nhưng, ngay tại lúc mấy người chạy đến bên người Đại Hoàng, thiếu chút là khóc lên, Đại Hoàng đang nhắm chặt hai mắt đột nhiên mở mắt. Nó mờ mịt nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó bắt đầu kêu to:

"Gâu gâu ~ "

Sao thế, sao thế, sao thế ~

Xảy ra chuyện gì rồi?

Sao cảm thấy bầu không khí lại khẩn trương như vậy?

Các người đều đang nhìn cái gì thế?

Mọi người thấy thế thì đều ngây ngẩn cả người. Một lát sau, bọn họ mới thở phào một cái. Nhưng lúc nhìn Đại Hoàng thì ánh mắt lại có chút cổ quái.

Lúc này Đại Hoàng nhìn vô cùng có tinh thần. Nó đã đứng lên từ dưới đất. Cái đuôi lắc lắc loạn xạ, tròng mắt cũng chuyển động loạn, dường như không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ là. đỉnh đầu của nó vẫn còn đang bốc khói. Bộ lông vốn màu vàng lúc này đã biến thành màu cháy đen.

Mà vị trí ở giữa mơ hồ còn có thể trông thấy da thịt. Chỉ là, phần da thịt kia dường như không bị cháy hỏng. Dáng vẻ này nhìn vô cùng buồn cười.

Nước mắt của Lục Thiên Thiên còn vương ở trên mặt, thế nhưng mà vào giờ phút này, nàng lại không biết mình nên khóc hay là không nên khóc nữa.

Một hồi lâu sau, nàng mới nghi ngờ lên tiếng:

"Đại… Đại Hoàng, mày biến thành đầu hói rồi?"

Đại Hoàng: ???

Mọi người nghe thấy lời này, cũng nhịn không được nữa, lập tức cười ha hả.

Tuy Tiểu Thiên Thiên không giữ mồm giữ miệng chút nào, nhưng đây thực sự là đang nói sự thật.

Đại Hoàng đây là…

Không phải chỉ là trọc đầu thôi sao?

Chu Ngọc Hà tranh thủ thời gian kéo Cố Vãn Thanh lại:

"Được rồi, Vãn Thanh, Đại Hoàng không có chuyện gì, chúng ta đi sang bên cạnh nghỉ ngơi đi!"

Đại Hoàng thấy vẻ mặt của mọi người không đúng, lúc này cũng ý thức được vấn đề. Nó nóng nảy kêu to với Lục Thiên Thiên và Lục Lập Hành:

"Gâu gâu ~ "

"Gâu gâu gâu ~ "

Sao thế, sao thế?

Đại Hoàng thế nào?

Các người nói chuyện đi chứ…

Nó nhảy lên như thế nhìn càng thêm buồn cười.

Lục Thiên Thiên cuối cùng nhịn không được nữa, phá lên cười:

"Đại Hoàng, mày chờ một chút, chờ một chút đã!"

Sau khi nói xong, nàng nhanh chóng chạy về phía trong phòng.

Lục Lập Hành bất đắc dĩ che trán.

"Đại Hoàng, mày đúng là quá ngốc."

Ngủ một giấc thôi mà còn có thể đốt cả lông đầu của mình.

Quả thực không hợp thói thường!

"Gâu gâu ~ "

Anh mới không hợp thói thường ~

Anh mới không hợp thói thường ~

Đến cùng là thế nào?

Đại Hoàng chỉ thiếu việc nhảy dựng lên ôm lấy Lục Lập Hành.

Lục Thiên Thiên đã nhanh chóng xông ra từ trong nhà.

Trong tay của nàng còn cầm lấy một tấm gương lớn.

"Phốc ~ "

Cố Vãn Thanh và Chu Ngọc Hà thấy thế đều không nhịn cười được.

"Đại Hoàng, Đại Hoàng, mày mau đến xem!"

"Ai, đừng…"

Lục Lập Hành muốn ngăn cản nhưng đã không kịp.

Lúc này Đại Hoàng đã chạy đến bên người Lục Thiên Thiên.

Lục Thiên Thiên đang cố gắng nhắm tấm gương kia vào ngay Đại Hoàng. Đại Hoàng nghi ngờ nhìn về phía tấm gương.

Ngay sau đó!

Nó kêu lên một tiếng, thiếu chút ngất đi!

"Ngao ô ~ "

"Gâu gâu ~ "

Xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì rồi?

Bộ lông đẹp trai của Cẩu gia đâu?

Nó dường như không dám tin, sau khi nhìn tấm người trong chốc lát. Nó xoay một vòng, lại nhìn thoáng qua về tấm gương nhìn. Sau đó, nó nhanh chóng chạy đến bên người Cố Vãn Thanh cọ cọ, rồi lại trở lại trước tấm gương…

Sau khi chạy đi chạy lại mấy lần như thế, Đại Hoàng nhắm hai mắt lại, nằm trên mặt đất!

"Ô ô, gâu ~ "

Không sống được nữa, không sống được nữa, không sống được nữa rồi!

Cẩu gia không sống được nữa rồi~

Như này sao có thể gặp người ta được nữa chứ ~

Làm sao thông đồng với chó cái xinh đẹp được nữa đây ~

Đại Hoàng càng nghĩ càng giận, cả người cảm thấy không tốt.

Nhưng mà hành động này đã chọc cười Lục Thiên Thiên.

Nàng ngồi xổm ở bên cạnh Đại Hoàng, cười khanh khách không ngừng.

"Đại Hoàng, Đại Hoàng, đừng lo lắng, chỉ là trên đầu không có lông mà thôi, qua thời gian nữa sẽ còn dài ra mà ~ "

"Hiện tại chỉ là hơi xấu một chút, nhưng mà Thiên Thiên sẽ không ghét bỏ Đại Hoàng đâu ~ "

Mỗi một câu nói của Lục Thiên Thiên đều khiến cho Đại Hoàng nghe mà muốn trợn mắt một cái. Nó luôn cảm thấy càng tức giận hơn.

Sau đó, nó dứt khoát đứng dậy, đi thẳng vào trong ổ của mình, không ra ngoài nữa!

Lục Thiên Thiên còn chạy đến trước cửa ổ chó để an ủi nó.

Nhưng mà Đại Hoàng quay đầu vào trong, chỉ để lại cho Lục Thiên Thiên một cái mông lớn.

Lục Thiên Thiên nghi ngờ nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía Lục Lập Hành:

"Anh hai, Đại Hoàng sao thế?"

Lục Lập Hành bất đắc dĩ thở dài:

"Em đó, em đây không phải là đang an ủi Đại Hoàng, em đây là đang đâm kim vào người Đại Hoàng!"

"Được rồi, mau tới đây, nếu không lát nữa Đại Hoàng sẽ khóc mất!"

Lục Thiên Thiên: "Không đâu, không đâu, em muốn nhìn Đại Hoàng cho thật kỹ ~ "

Lục Lập Hành đành phải ra đòn sát thủ:

"Vậy em nói cho anh hai và chị dâu biết em thi như thế nào trước đã?"

Lục Thiên Thiên: …

Nàng vui vẻ rời khỏi Đại Hoàng, chạy ra bên ngoài sân:

"Em đi tìm Vương Diễm Diễm chơi đây, lúc nào ăn cơm sẽ về!"

Chu Ngọc Hà thấy thế thì yên lặng thở dài:

"Ai, người nhà này đúng là không ai khiến người ta bớt lo. Tiểu Hành, nhóm lại lửa đi. Với thời tiết này sợ là sẽ có tuyết rơi, buổi tối chắc là sẽ rất lạnh!"

"Được." Lục Lập Hành gật đầu.

Bọn họ đều không nhìn thấy, Đại Hoàng ở bên trong ổ chó nghe thấy lời này thì lập tức run lên một cái. Một hồi lâu, nó mới phản ứng lại được.

Cố Vãn Thanh và Lục Lập Hành cùng nhau nhóm lửa.

Lửa vừa mới bốc lên.

Bầu trời âm u cả một ngày, cuối cùng cũng xuất hiện những bông hoa tuyết.

Cố Vãn Thanh ngẩng đầu lên, đưa ra tay, vẻ mặt kinh hỉ:

"Lập Hành, tuyết rơi rồi!"

Lục Lập Hành gật đầu: "Đúng vậy, đây là mùa tuyết đầu tiên kể từ khi em đến nhà anh đúng không?"

"Ừm, thật xinh đẹp!" Cố Vãn Thanh cười vô cùng vui vẻ.

Lục Lập Hành cười cười, cầm lấy búa và cưa rồi đi ra phía sau núi:

"Em vào nhà trước đi, chờ anh một lát. Anh đi chặt chút gỗ làm thành cái khung, lửa này ở bên ngoài dường như không ấm áp chút nào!"

Cố Vãn Thanh gật đầu:

"Được!"

Ước chừng qua một giờ, Lục Lập Hành mới chặt được mấy cái khúc gỗ.

Sắc trời đã biến thành màu đen.

Lục Lập Hành thở dài.

"Xem ra tối nay phải chịu cái lạnh rồi!"

Hắn kéo hai khúc gỗ xuống núi.

Chính vào lúc này, trong sân truyền đến từng tiếng gọi:

"Anh Lục, anh Lục, anh đang ở đâu?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment