Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 301 - Chương 301 - Cùng Đại Hoàng Ném Tuyết

Chương 301 - Cùng Đại Hoàng Ném Tuyết
Chương 301 - Cùng Đại Hoàng Ném Tuyết

Lục Lập Hành vừa ngẩng đầu liền trông thấy mấy anh em Vương Thiết Trụ, Vương Đức Khôn, còn có Lưu Phú Nhân đang ở trong sân. Bọn họ vừa kéo theo một cái xe kéo, vừa đi tới, trên xe kéo có rất nhiều cây cối và các mảnh ngói.

Lục Lập Hành có chút khó hiểu: “Sao mọi người lại tới đây?”

Vương Thiết Trụ đáp: “Này không phải sắp có tuyết rồi sao? Em nhìn thời tiết này, nửa đêm không chừng sẽ có tuyết lớn đấy, vừa vặn em, anh trai và cả chú Lưu trong nhà có ít gỗ, cho nên liền kéo tới cho anh!”

“Mấy năm trước nhà chúng ta đều đã dựng lều, nhưng nhà các cậu không phải vẫn chưa có sao, tới tới tới, mở đèn trong sân mọi người lên đi, chúng tôi dựng cho cậu cái lều!” Nói rồi, Lưu Phú Nhân bắt đầu quay người gỡ gỗ ở trong xe kéo ra.

Lục Lập Hành liền cảm thấy có chút cảm động: “Mọi người…”

Hắn còn chưa nói được lời nào đã bị Vương Thiết Trụ ngăn lại: “Anh Lục, anh cũng đừng nói lời gì khách khí cả, chúng em bây giờ còn phải trông cậy vào anh để kiếm tiền đấy, anh xem một chút đi, nếu như anh và chị dâu bị bệnh thì chúng em làm sao bây giờ? Anh thế nhưng chính là trụ cột tinh thần của toàn thôn chúng ta đấy, tới tới tới, đừng nói nhảm nữa, làm việc thôi!”

Lục Lập Hành cũng không khách khí với bọn họ nữa, lập tức gia nhập vào đại đội làm việc.

Cố Vãn Thanh và Chu Ngọc Hà thấy thế thì đi nấu trứng ngâm trà cho mấy người.

Bởi vì ở trong núi cho nên sân nhà Lục Lập Hành cũng đủ lớn để làm.

Bọn họ xác định vị trí xong liền nhanh chóng chia phần việc, người nào người nấy liền bắt tay vào làm. Chỉ một giờ làm việc đã gần xong rồi. Dù sao cũng không phải lều để ở, mà là chỉ để giữ ấm thôi.

Phía trên dùng vải che mưa cùng vật liệu gỗ, còn xây thêm một cái ống kết thói.

Chuẩn bị tất cả mọi thứ xong xuôi, Vương Thiết Trụ mới vui vẻ lấy tay quẹt mồ hôi một cái: “Không nghĩ tới làm việc còn cảm thấy nóng như này! Có vẻ như sắp có tuyết lớn thật rồi, anh Lục, anh đợi một chút, em sẽ mang lò than vào!”

Vương Thiết Trụ nói xong liền đi lấy chậu than tới, chui vào trong lều.

Chuẩn bị tất cả mọi thứ xong xuôi rồi, mấy người bọn hắn liền vây quanh chậu than sưởi ấm.

Lục Lập Hành nói lời cảm ơn với mấy người, xong lại tò mò hỏi: “Thiết Trụ, em và Du Du thế nào rồi?”

Mấy ngày nay quá bận rộn, hắn quên mất cả quan tâm chuyện chung thân đại sự của Thiết Trụ.

Vương Thiết Trụ bị hỏi như vậy thì có chút thẹn thùng, hắn bối rối sờ sờ đầu, ngượng ngùng nói: “Cái kia… Cái kia…. Anh Lục, em, cái kia…”

Lục Lập Hành nhìn vậy thì thật sự muốn cười, tình cảm tuổi này thật đúng là trong sáng nhất.

“Làm sao vậy? Đã tiến triển đến bước nào rồi? Có thân nhau hơn chưa?”

Mấy người Vương Đức Khôn lập tức vểnh tai lên, âm thầm đi tới gần hai người, mỉm cười nhìn Vương Thiết Trụ. Ánh mắt kia, tràn đầy vẻ bát quái.

Vương Thiết Trụ lại càng thêm ngượng ngùng: “Ai nha, anh Lục, sao anh lại có thể hỏi thẳng như vậy chứ? Được rồi, được rồi, em đi tìm Đại Hoàng, để Đại Hoàng cũng tới sưởi lửa một chút, cái ổ chó kia quá lạnh!”

Vừa dứt lời, Vương Thiết Trụ liền nhanh như chớp chạy ra ngoài. Lục Lập Hành gọi lớn hắn cũng không thèm quay lại.

Một lát sau, chỉ nghe thấy tiếng Vương Thiết Trụ rên lên ở ngoài cửa: “A? Chó ngoan chó ngoan, mày đừng có cắn tao nữa! Tao chỉ dẫn mày đi sưởi ấm thôi mà! Aa? Sao mày lại càng ngày càng dữ vậy chứ? A? Không đúng, lông trên đầu mày bị làm sao vậy? Mày… Mày bị trọc rồi sao? A a a a, tao xin lỗi, ta sai rồi, tao sẽ không nói gì nữa đâu mà!”

Đêm nay, Lục Lập Hành ôm chặt lấy Cố Vãn Thanh, ngủ cực kì ngon.

Ngày thứ hai lại đến.

Phía bên ngoài đã bị phủ tuyết trắng loá.

Tuyết dày đến nửa bàn chân.

Lục Lập Hành mở cửa, liền ngây người trước cảnh tượng này.

Đẹp! Quá đẹp!

Nhớ lại kiếp trước, sau khi hắn rời quê hương tới thành phố cũng chưa từng thấy qua trận tuyết nào lớn như vậy nữa.

Thật ra, kể cả có tuyết lớn thì trong thành phố cũng sẽ không tích nhiều tuyết dưới đường như vậy. Chỉ có nơi dân số thưa thớt lại không có xe cộ như trên núi này mới có thể ngắm nhìn cảnh tượng này.

Nhánh cây lê trước cửa đã bị tuyết ép đến trĩu xuống.

Xa xa trong ruộng, mầm lúa mì cũng được đắp lên một tấm chăn tuyết thật dày.

Đại Hoàng nhô đầu ra từ trong ổ chó của mình, mắt nhắm mắt mở nhìn quanh một vòng, sau đó, nó đột nhiên cắm đầu xuống bãi tuyết một cái, một cảm giác buốt lạnh truyền xuống từ trên đầu nó. Hoá ra, phần trọc long kia trên đỉnh đầu nó lúc này bã bị tuyết che lại.

Nó giống như phát hiện ra một lục địa mới vậy, nhảy tới nhảy lui trong sân, chơi tới quên cả trời đất, thỉnh thoảng còn sủa to hai tiếng!

“Gâu gâu!”

Cái này thật thú vị mà!

Đại Hoàng vẫn chưa tới một tuổi, tuyết lớn như vậy là lần đầu tiên nó được thấy, cho nên, nó cực kì vui vẻ.

Tiếng sủa của nó đã đánh thức Lục Thiên Thiên và Cố Vãn Thanh.

Lục Thiên Thiên xoa xoa đôi mắt mông lung: “Đại Hoàng làm sao vậy anh hai? Nó bị đau quá sao?”

“Không phải, là tuyết rơi!”

Lời này lập tức khiến đôi mắt Lục Thiên Thiên toả sáng. Cô bé vui sướng chạy tới chỗ cửa ra vào, tóc còn chưa kịp chải đã xông ra ngoài: “Oa, oa, tuyết rơi rồi! Tuyết thật dày a!”

Lục Lập Hành thấy thế cũng có chút sốt ruột: “A? Thiên Thiên, cẩn thận!”

Nhưng mà hắn cuối cùng cũng vẫn chậm một bước.

Lục Thiên Thiên vừa một bước nhảy ra, cả nửa người đã chôn sâu vào trong tuyết.

Cô bé sửng sốt.

Đại Hoàng ở xa xa gặp cảnh này cũng ngơ người.

Nhưng chỉ một lát sau, nó liền nghiêng đầu, nhe răng nhếch miệng với Lục Thiên Thiên, giống như đang cười nhạo.

Lục Thiên Thiên hoàn toàn không để ý tới nó, chính cô bé cũng bật cười: “Tuyết này thật dày quá, đây là tuyết dày nhất Thiên Thiên từng thấy đấy! Anh hai, chị dâu, mau tới đây đắp người tuyết đi!”

Cố Vãn Thanh ở bên cạnh Lục Lập Hành cũng đang chuẩn bị đi ra thì bị Lục Lập Hành ngăn lại: “Trước đừng nhúc nhích ,sẽ hơi lạnh đấy, anh đi làm cơm, cơm nước xong xuôi rồi chúng ta đi đắp người tuyết sau.”

Cố Vãn Thanh nhẹ gật đầu: “Vâng.”

Có lẽ là vì đang mang thai, cô quả thật cảm thấy hơi lạnh.

Lục Thiên Thiên có chút thất vọng: “Cái kia… Vậy Thiên Thiên một mình đắp người tuyết trước nhé?”

Sau khi nói xong, cô bé dậm chân mạnh một cái, chiếc chân ngắn khó khăn giơ lên, chật vật đi lại trong đống tuyết! Thế nhưng, vừa bước được hai bước, Lục Thiên Thiên liền cảm thấy bên lỗ tai mình có quả tuyết cầu lướt qua.

Cô bé nghi ngờ quay sang nhìn, phát hiện Đại Hoàng đã ở ngay bên cạnh, vẻ mặt gian trá nhìn cô bé.

“Gâu ~”

Tới nào tới nào oắt con, mau ném tuyết ddi~

Lục Thiên Thiên thở phì phò nói: “Đại Hoàng, mày, mày bắt nạt Thiên Thiên! Hừ, Thiên Thiên, cũng đánh Đại Hoàng….”

Nói rồi, cô bé liền nhanh chóng vốc một nắm tuyết lên, ném về phía Đại Hoàng.

Nhưng tốc độ phản ứng của Đại Hoàng lại cực nhanh. Quả cầu tuyết còn chưa bay tới, nó đã né đi rồi.

Lục Thiên Thiên liền tức điên lên! Cô bé sao có thể chịu uỷ khuất được chứ, cô bé phải đuổi đánh Đại Hoàng tới cùng.

Vừa mới sáng sớm tinh mơ, trong sân, bầu không khí vô cùng “hài hoà”.

Cố Vãn Thanh chăm chú nhìn, đột nhiên cảm thấy bụng nhói đau một cái.

Cô vừa bị đạp.

Cố Vãn Thanh hơi sửng sốt, ngay sau đó lại nở nụ cười: “Các con cũng muốn đi ném tuyết sao? Vậy các con phải thật nghe lời, ngoan ngoãn lớn lên, chờ tới sang năm là có thể cùng cô nhà và Đại Hoàng ném tuyết rồi!”

Hai bé con trong bụng như nghe hiểu, lại đá Cố Vãn Thanh thêm mấy cái.

Sau khi trấn an hai đứa nhỏ trong bụng xong, Cố Vãn Thanh lại hơi ngây người suy nghĩ, cuối cùng quyết định đi hỗ trợ Lục Lập Hành. Hôm nay tuyết lớn thế này, chị dâu cả hẳn sẽ đến đây tối nay.

Ai ngờ cô vừa đi được hai bước, tiếng điện thoại trong phòng khách đã vang lên…

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment