Cố Vãn Thanh liền vào nhà nhận điện thoại.
Sau khi điện thoại này được lắp đặt, cũng chỉ có khi Lục Lập Hành ra ngoài mới gọi điện về nhà, những lúc khác cơ bản là không có ai gọi. Hôm nay sao đột nhiên lại có người gọi tới vậy?
“Alo?”
Đầu điện thoại bên kia liền vang lên một giọng nói quen thuộc: “Chị dâu sao? Là em, Lập Chính đây!”
Cố Vãn Thanh bất ngờ: “Lập Chính? Sao vậy? Em được nghỉ rồi à? Thiên Thiên đã nghỉ rồi đấy! Lúc nào về thế, chị nhất định sẽ bảo anh hai em làm sủi cảo cho em ăn!”
Trong mắt Cố Vãn Thanh, món ăn ngon nhất, đáng giá nhất chính là sủi cảo.
Lục Lập Chính cười cười: “Em gọi điện thoại cũng là để nói việc này đây, chị dâu, phiền chị nói với cha mẹ và anh trai em rằng kì nghỉ này em sẽ đi tìm việc, em muốn làm thêm kiếm chút tiền, em sẽ trở về sau!”
“Làm thêm? Nhưng mà Lập Chính à, em thật ra không cần phải đi làm đâu, anh hai em có tiền cho em đi học mà, đến kì nghỉ em cứ về nhà nghỉ ngơi một chút đi.”
Cố Vãn Thanh nhớ rất rõ, trước đó vài ngày cô có nghe người ta nói học sinh cấp ba đi học bên ngoài rất mệt mỏi, quanh năm suốt tháng chẳng có ngày nào để nghỉ ngơi. Những đứa trẻ khác vừa đến kì nghỉ là sẽ chạy về nhà, còn Lập Chính thì sao, nó cũng vẫn còn nhỏ vậy mà.
“Vậy không được, chị dâu, đó là tiền của anh hai em, em biết chị định nói chúng ta đều là người một nhà, nhưng mà em cũng đã lớn rồi, em cũng nên cống hiến cho cả nhà, chị dâu, em không muốn cách anh hai mình quá xa, cứ để em ở đây rèn luyện đi, được chứ?”
Cố Vãn Thanh đành phải gật đầu: “Được, vậy chị sẽ đi nói với cha mẹ, nếu như em làm việc mệt mỏi quá thì cứ về đây! À đúng rồi, tuyết rơi rồi, nhớ mua cho mình thêm vài bộ quần áo ấm mà mặc.”
“Vâng ạ!”
“Còn nữa, Lập Chính…” Cố Vãn Thanh đang định dặn dò thêm vài thứ nhưng đầu bên kia điện thoại đã cúp máy rồi!
Cố Vãn Thanh ngây người: “Sao lại cúp máy vội vàng như vậy? Có phải Lập Chính đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?”
Nghĩ tới đây, cô liền vội vàng đi ra ngoài: “Lập Hành, Lập Hành!”
“Làm sao vậy? Ai vừa gọi điện tới đấy?” Lục Lập Hành vừa làm vừa hỏi. Vừa rồi hắn cũng nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Cố Vãn Thanh đáp: “Là Lập Chính, em ấy nói em ấy kì nghỉ này sẽ ở trên đó làm công, không về nhà, chờ tới Tết sẽ về sau.”
Sau đó, Cố Vãn Thanh kể lại cuộc đối thoại vừa rồi cho Lục Lập Hành nghe, cuối cùng nói: “Nhưng mà em vẫn cứ có chút lo lắng, Lập Chính một thân một mình ở bên ngoài như vậy có ổn không?”
Động tác thái thịt của Lục Lập Hành không hề dừng lại, hắn cười cười, nói: “Ừm, Lập Chính nói rất đúng đấy, nó muốn rèn luyện thêm thì cứ để nó rèn luyện, không cần phải để ý đến nó. Việc điện thoại bị ngắt đột ngột, dựa theo tính tỉnh của nó thì hẳn là vì thẻ điện thoại hết tiền rồi! Nó chắc chắn là không muốn lãng phí tiền.”
“Nhưng mà anh không lo lắng sao? Một mình nó có thể đi chỗ nào làm việc chứ?”
“Không sao cả, nó cũng đã cứng rắn rồi, đàn ông mà, chỉ có ăn đắng rồi mới có thể biết mình cần gì, nếu như nó cưs được chúng ta che chở mãi thì cũng chưa chắc đã là chuyện tốt. Lại nói, nếu quả thật có chuyện gì thì vẫn còn có anh đây, không cần phải lo lắng.”
Cố Vãn Thanh nhẹ gật đầu, nhưng vẻ mặt kia, có vẻ như vẫn chưa hề thả lỏng được.
Lục Lập Hành có chút không nhìn được, tiếp tục nói: “Vãn Thanh, nếu không thì như này, chúng ta không cần phải đợi tới năm sau, chờ khi nào tuyết ngừng, xe thông rồi, chúng ta liền đi tới huyện thành, đi xem phòng ở mới của chúng ta, tiện đi thăm Lập Chính và cha mẹ một chút luôn!
Cha mẹ còn chưa biết chúng ta mua phòng đâu, bọn họ đều làm việc trong tiệm ở huyện thành, hơn nữa cũng vẫn luôn ở trong tiệm, lần này vừa vặn giúp hai người họ chuyển về nhà ở luôn.”
Cố Vãn Thanh nghe xong, trong lòng lập tức vui vẻ lên: “Được!”
Cô nở nụ cười, đuôi mắt cong cong.
…
Điện thoại đột nhiên bị cúp máy, Lục Lập Chính khó hiểu nhìn điện thoại trong tay một cái, nhưng dù hắn có nói gì thì đầu bên kia cũng không có âm thanh nào đáp lại.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Lục Lập Chính vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc.
Ở sau lưng, mấy bạn nhỏ thấy vậy thì tranh nhau chen lấn hô:
“Thầy Lục, thẻ điện thoại của thấy hết tiền rồi sao? Không có tiền, điện thoại công cộng sẽ tự động ngắt ạ.”
“Thấy Lục, chỗ em còn có thẻ điện thoại, thầy còn muốn gọi nữa không?”
Lục Lập Chính vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy mấy đứa bé cố gắng tranh nhau đưa thẻ điện thoại của mình cho hắn, mấy đứa nhỏ ngẩng đầu, mặt mũi tràn đầy vẻ chờ mong.
Còn hắn đúng là thầy Lục trong miệng mấy đứa nhỏ.
Sau khi học kì kết thúc, thầy giáo hắn liền giới thiệu cho hắn công việc này. Tới huyện thành để dạy học cho những đứa trẻ này mấy môn chưa học tốt trong chương trình học học kì trước.
Hắn rất trân quý cơ hội làm việc lần này.
Những đứa trẻ này ngoại trừ học tập không được giỏi lắm ra, phẩm hạnh đều cực tốt.
Lục Lập Chính lắc đầu: “Không cần đâu, các em cứ giữ lại để gọi điện cho cha mẹ đi, đi, chúng ta trở về lên lớp thôI!”
Chỗ ở của hắn nơi này cũng là thầy giáo tìm cho hắn, không cần trả tiền thuê nhà, nhưng mà điều kiện không tốt lắm.
Có điều thành tích của hắn tốt, năng lực học tập mạnh, cho nên phụ huynh mấy học sinh cũng nguyện ý đưa con tới chỗ hắn cho học.
“Vâng, thưa thầy Lục.”
…
Ăn xong bữa sáng, Lục Lập Hành cùng Cố Vãn Thanh ra sân đắp người tuyết.
Bởi vì có Lục Thiên Thiên và Đại Hoàng cùng tham dự, người tuyết này liền hoàn toàn biến thành Tứ Bất Tượng, nhìn kì kì quái quái, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng tới mức độ yêu thích của Thiên Thiên và Đại Hoàng.
Đại Hoàng và Thiên Thiên thậm chí còn vui vẻ chạy quanh người tuyết vài vòng.
Cố Vãn Thanh vì sợ làm tổn thương đến đứa con trong bụng, cho nên liền cách họ xa ra một chút, nhưng ánh mắt kia một giây cũng không rời khỏi họ, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.c
“Nếu như khung cảnh này có thể ghi lại được thì tốt rồi!”
Trong cuộc sống có nhiều điều tốt đẹp như vậy, cô muốn mình có thể nhớ thật kĩ chúng.
Lục Lập Hành cười, nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Rất nhanh thôi có thể ghi lại toàn bộ!”
“A? Ghi lại thế nào?”
“Để anh nghĩ cách!”
…
Ba ngày sau.
Tuyết lớn trên đường cuối cùng cũng bị xẻng xúc đi gần hết.
Các tuyến xe cũng bắt đầu vận hành trở lại.
Lục Lập Hành sáng sớm đã thu dọn đồ đạc, bàn giao công việc với Chu Ngọc Hà và Lục Lập Vĩ xong xuôi liền dẫn Cố Vãn Thanh và Lục Thiên Thiên rời khỏi nhà.
Thiên Thiên nhỏ bé là lần đầu tiên được đi xe buýt.
Cô bé ngẩng đầu nhỏ lên, cứ nhìn ra ngoài cửa sổ mãi, ngay cả mắt cũng không thèm chớp!
“Anh hai, xe này đi thật nhanh, nhanh hơn cả xe đạp nữa! Chị dâu, chị mau nhìn kìa, ở sông bên kia có con vịt!
A? Có con diều hâu vừa mới bay qua trần xe.”
Mấy câu nói ngây thơ này cũng chọc cho những người xung quanh cười ha ha.
“Tiểu Hành, cháu mang theo Thiên Thiên đi huyện thành chơi đấy à?”
“Vâng, đi thăm cha mẹ một chút ạ.”
“Cũng được, cháu vậy mà cũng làm ăn lên đến cả huyện thành, giỏi giỏi giỏi! Chờ khi nào con sinh ra xong, cháu chẳng phải sẽ đi đến đỉnh cao nhân sinh rồi sao!”
Mấy người xung quanh không nhịn được cùng giơ ngón tay cái lên.
“Đến lúc đó mua một căn phòng ở huyện thành, sau này cháu sẽ là người thành phố, không cần phải ở trong núi chúng ta chịu khổ nữa.”
Lục Lập Hành cười cười, không nói gì.
Nhưng Cố Vãn Thanh lại không nhịn được, chồng cô ưu tú như vậy, cô muốn cho tất cả mọi người biết!
“Lập Hành đã mua phòng ở rồi ạ, anh ấy bây giờ đã dẫn cháu và Thiên Thiên đi xem đấy, chú, chú rảnh rỗi thì cũng tới xem nhà chúng cháu nhé.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trên xe đều kinh ngạc!
Có người vừa rồi vẫn còn đang gà gật, bây giờ đã tỉnh như sáo.
“Cái gì? Đã mua phòng rồi sao?”
“Tiểu Hành thật lợi hại mà, cháu chính là đệ nhất thôn chúng ta đấy!”
------
Dịch: MBMH Translate