Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 303 - Chương 303 - Mang Cha Mẹ Đi Xem Phòng Mới

Chương 303 - Mang Cha Mẹ Đi Xem Phòng Mới
Chương 303 - Mang Cha Mẹ Đi Xem Phòng Mới

Lục Lập Hành bất đắc dĩ xoa đầu Cố Vãn Thanh một chút. Nha đầu này thật nghịch ngợm, từ bao giờ lại trở thành người cuồng chồng mình như vậy chứ!

Nhưng Cố Vãn Thanh không hề cảm thấy việc khoe khoang Lục Lập Hành là chuyện gì không hay. Nghe mọi người cũng khen ngợi chồng mình như thế, trong lòng cô cực kì vui vẻ.

“Là Lập Hành nhà chúng cháu quá giỏi, cháu nhờ vậy cũng được hưởng phúc theo!”

“Ha ha, có thể hưởng phúc là chuyện tốt Vãn Thanh à, cháu chính là có tướng hưởng phúc đấy. Bảo bảo nhà hai đứa tương lai cũng sẽ được hưởng phúc cho coi! Còn cả chúng ta nữa, hai đứa bây giờ không biết thôi, giờ chúng ta ra ngoài nói mình là người thôn Lục gia, người những thôn khác đều phải hâm mộ đấy!”

Một đường cười cười nói nói.

Thời gian trôi qua rất nhanh, không lâu sau, xe đã đến huyện thành.

Lục Lập Hành một tay dắt Lục Thiên Thiên, một tay dắt Cố Vãn Thanh, đi về phía chợ nông dân.

Lúc này, Lục Kiến Châu và Trần Thu Linh đang bận rộn ở cửa hàng.

Mùa đông đã tới, hai người dù đã mặc rất dày nhưng vẫn cảm thấy có chút lạnh, duy chỉ có tiểu Điềm Điềm vẫn còn hoạt bát như yêu tinh nhỏ.

Ngô Hữu Lập cũng bận rộn liên tục, không hề ngơi tay lúc nào.

Nhìn vết nứt da trên tay Điềm Điềm, Trần Thu Linh có chút không đành lòng, bà nhỏ giọng nói: “Ông Lục, ông nhìn tay Điềm Điềm kìa, đáng thương biết bao chứ! Làm tôi nhớ tới Thiên Thiên nhà chúng ta mấy năm trước, con bé cũng bị như vậy, ai! Cũng may năm nay cuộc sống tốt hơn chút, tay Thiên Thiên cũng không bị khô đến nứt da nữa, nhưng con bé này… Không được, tối nay tôi đi mua ít thuốc mỡ bôi tay cho nó thử một chút.”

“Ừm, à, mua thêm hai tấm chăn mền nữa, cửa hàng nhỏ này giờ có bốn người chúng ta, có chút lạnh.”

Tiệm trái cây không lớn, trong ngoài chia làm hai gian.

Lục Lập hành vẫn luôn bảo hai người đi thuê phòng ở, nhưng hai người tiếc tiền, cứng rắn muốn chịu đựng ở chỗ này.

Ngô Hữu Lập và Điềm Điềm trước đó ở dưới hầm cầu. Mùa đông tới, Trần Thu Linh nói thế nào cũng muốn kéo hai người đến đây ở, nói Điềm Điềm mới chỉ là một đứa bé, không thể cứ mãi màn trời chiếu đất như vậy được, như vậy mới khuyên được Ngô Hữu Lập chuyển tới gian ngoài tiệm trái cây ở.

Nhưng mà gian ngoài không có giường, chỉ có thể nằm dưới đất ngủ, trời thì lại có tuyết, quả thực quá lạnh.

“Ừm, được rồi.”

Hai người đang to nhỏ trò chuyện, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Cha, mẹ.”

Hai ông bà vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy Cố Vãn Thanh, Lục Lập Hành cùng Lục Thiên Thiên đứng đó. Người vừa gọi bọn họ chính là Cố Vãn Thanh.

Lúc này, Lục Thiên Thiên đang đội mũ vui vẻ chạy về phía hai người: “Ba, mẹ.”

Trần Thu Linh liền giang tay bế cô bé lên: “Vãn Thanh? Thiên Thiên, sao các con lại tới đây?”

“Tiểu Hành làm cái gì vậy? Trời lạnh như thế, bụng Vãn Thanh còn lớn vậy, sao con lại để Vãn Thanh khổ sở tới đây chứ!” Trần Thu Linh bất mãn oán trách Lục Lập Hành.

Lục Lập Hành rất bất đắc dĩ: “Vãn Thanh, em nhìn đi, vừa rồi trên đường anh cũng nói với em rồi mà? Mẹ chắc chắn sẽ mắng anh!”

“Ha ha!” Cố Vãn Thanh cười không ngậm miệng được: “Mẹ, con mặt dày, không lạnh, hơn nữa, hôm nay con tới là vì muốn nói cho hai người một tin tốt.”

“Tin tốt gì vậy?” Trấn Thu Linh ngạc nhiên nói: “Một mình Tiểu Hành tới không được sao?”

“Đúng vậy ạ, tất cả bọn con nhất định phải cùng tới!” Cố Vãn Thanh cười, kéo Lục Lập Hành qua: “Lập Hành, anh nói đi!”

Lục Lập Hành sờ sờ đầu, bỗng nhiên có chút hơi xấu hổ. Cuối cùng, hắn lại chỉ chỉ vào Thiên Thiên: “Thiên Thiên, nói cho ba mẹ biết đi!”

Lục Thiên Thiên hếch miệng nhỏ, nghĩ nghĩ một chút, sau đó nói: “Mẹ, Đại Hoàng bị trọc rồi!”

“A? Trọc? Nó làm sao vậy?”

Lục Lập Hành lại càng bất đắc dĩ hơn,Thiên Thiên thật sự đúng là không bao giờ quên nhắc tới “Sự tích vinh quang” của Đại Hoàng mà.

“Thiên Thiên?”

Lục Thiên Thiên cười khanh khách: “Được rồi được rồi, ba mẹ, thật ra anh hai con đã mua phòng ở huyện thành rồi!”

“Cái gì?”

Lúc này, cả hai người Lục Kiến Châu và Trần Thu Linh đều chấn kinh.

Lục Thiên Thiên tiếp tục nói: “Anh hai nói mang theo con và chị dâu, cả cha mẹ tới xem phòng, cho hai người dọn vào ở trước, mùa đông rất lạnh a.”

Trần Thu Linh yên lặng nuốt một ngụm nước miếng. Bà im lặng, sững sờ, dường như không tiếp nhận nổi sự thật này.

“Mua… Mua phòng ở? Tại huyện thành?” Lục Kiến Châu cũng tràn đầy nghi hoặc, chờ Lục Lập Hành giải thích.

Lục Lập Hành lúc này mới nói: “Cha mẹ, bởi vì cháu nội của hai người sắp sinh rồi, nhà chúng ta lại cách huyện thành quá xe, tình huống của Vãn Thanh vẫn còn chưa rõ như thế nào, ở lại đây cũng sẽ thuận tiện hơn một chút.

Hơn nữa, phòng ở sớm muộn gì cũng phải mua, có điều, nhà con cũng định tiếp tục xây lên, chỗ đó phong cảnh tốt, xây một cái nhà lầu cũng được.”

Vừa nghe là vì Vãn Thanh và cháu nội, vẻ mặt hai ông bà lập tức dịu lại: “À à, cái này nên bán thì bán nên mua thì mua, việc của Vãn Thanh không thể để chậm trễ được.”

Nghe thấy những lời này, Cố Vãn Thanh cảm thấy vô cùng ấm áp trong lòng. Bây giờ, ở nhà, cô thật sự nhận được sự coi trọng của tất cả mọi người, loại cảm giác này cực kì vui vẻ.

“Cha mẹ, Lập Hành nói có thể xách đồ vào ở luôn, bây giờ chúng ta đi xem một chút đi!”

“Được, được.”

Hai ông bà liên tục gật đầu, trong lòng vui thích.

Lục Kiến Châu quay đầu, chuẩn bị bàn giao lại công việc cho Ngô Hữu Lập, đã nghe Ngô Hữu Lập nói: “Mọi người mau đi nhanh, cháu và Điềm Điềm ở đây trông hàng sẽ không có vấn đề gì, Điềm Điềm, có đúng không?”

Điềm Điềm nhanh nhẹn giơ cao tay: “Vâng ạ vâng ạ, đúng vậy, đúng vậy.”

Nói xong, cô bé con ra sức nháy mắt với Lục Thiên Thiên.

Lục Thiên Thiên lập tức bị Điềm ĐIềm hấp dẫn: “Cậu chính là Điềm Điềm sao? Tớ tên là Thiên Thiên, đợi tớ đưa cha mẹ đi xem phòng ở xong, tớ sẽ về đây chơi với cậu nha.”

Trước đó vài ngày, Lục Thiên Thiên vẫn luôn quấn lấy Lục Lập hành đòi hắn kể chuyện ở huyện thành cho mình. Cô bé tên Điềm Điềm này, Thiên Thiên nhớ rất rõ.

“Ok Ok!” Điềm Điềm nhẹ gật đầu.

Lúc này, Lục Lập Hành mới dẫn mấy người rời đi, tới đường lớn.

Lục Thiên Thiên được Lục Kiến Châu và Trần Thu Linh dắt đi.

Cố Vãn Thanh thì khoác lấy cánh tay Lục Lập Hành.

Hình ảnh này lần nữa thu hút sự chú ý của không ít người.

“Oa, mọi người mau nhìn kia, người phụ nữ mang thai kia thật xinh đẹp!”

“Chồng cô ấy cũng thật đẹp trai! Thật đúng là, cái kia gọi là gì ấy nhỉ? Ai nha, đột nhiên tôi nghĩ không ra!”

“Trai tài gái sắc?”

“A, đúng đúng đúng, trai tài gái sắc, nhìn tôi này, đi học không nhiều, có từ đơn giản vậy mà nhớ cũng không ra!”

“Ha ha, cho nên phải cho con cái học nhiều vào, bên kia có thầy Lục dạy học, cậu ấy chính là người đứng đầu kì thi cuối kì toàn huyện đấy, học thêm ở đấy cũng không đắt, con cái nhà chúng tôi đều đưa đến đó học hết rồi!”

“Thật sao, thật sao? Ở đâu vậy? Hôm nào tôi cũng đưa con tới đó!”

Lục Lập Hành nghe mấy lời này, hơi hơi nhíu mày.

Hắn ra hiệu bảo Cố Vãn Thanh chờ một chút, sau đó đi tới, tò mò hỏi: “Chị, vừa nãy chị nhắc tới thầy Lục, có phải tên người ta là Lục Lập Chính không?”

Họ Lục thành tích đứng đầu toàn huyện!

Dạy học ở huyện thành.

Sao càng nghe càng thấy giống Lập Chính vậy?

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment