Người kia vừa thấy Lục Lập Hành tiến tới chào hỏi với mình, đôi mắt cũng cười đến cong cong: “Đúng vậy, đúng vậy tiểu ca ca, cậu biết người đó sao? Cậu ấy rất lợi hại, con nhà chúng tôi cả một học kì trước ở trường chẳng học được cái gì mà mới tới chỗ cậu ấy học tập hai ngày đã như thành người khác, hơn nữa, nó vốn không thích học tập, vậy mà bây giờ lại bắt đầu thích học rồi!”
Lục Lập Hành cười cười, trong lòng dâng lên một loại cảm giác tự hào.
“Vâng, em biết, đó là em trai em.”
“Em trai?” Cô gái hơi nhíu mày.
“A? Cậu là anh hai cậu ấy sao?”
“Đúng vậy, là em.”
“Thảo nào.” Cô gái bừng tỉnh đại ngộ, “Con trai tôi nói thầy Lục nói với nó là thầy Lục có một người anh hai cực kì lợi hại, đó là thần tượng của cậu ấy, con trai tôi thì thần tượng thầy Lục, ngày nào cũng véo von về thầy Lục, tôi còn đang tò mò không biết thần tượng của thần tượng con tôi sẽ là người như thế nào đây, hoá ra là cậu!
Nghe nói cậu rất lợi hại, không nghĩ tới vợ cậu cũng xinh đẹp như vậy, cả nhà các cậu thật đúng là quá tuyệt!” Cô gái tận hết sức lực khen ngợi Lục Lập Hành.
Lục Lập Hành ngược lại cực kì ngượng ngùng, hắn sờ sờ đầu mũi, cười nói: “Chị à, vậy chị biết Lập Chính nhà bọn em dạy học ở đâu chứ? Lập Chính mới chỉ vừa nói cho chúng em là nó đi dạy thôi, chúng em còn chưa biết địa chỉ ở đâu đâu!”
“Cái này à, ở ngay trong sân đại đội cách đây không xa thôi!” Cô gái chỉ tay về một phía: “Đại khái cách đây khoảng hai cây số.”
“Vâng, cảm ơn chị, tối nay em sẽ tới thăm nó.”
“Ừ, không cần cảm ơn, không cần cảm ơn.” Cô gái khách khí khoát khoát tay.
Lục Lập Hành lúc này mới trở lại, tiếp tục dẫn đường cho mọi người.
Vừa đi hắn vừa nói: “Chỗ này có chút chật chội, phòng ở kia ở tận cùng trong hẻm, lúc con mua cũng chỉ có căn phòng này. Cha mẹ, mong hai người không ghét bỏ chỗ này, chờ một thời gian nữa…”
Lục Lập Hành còn chưa nói hết đã bị Trần Thu Linh cắt ngang: “Nói cái gì đó? Sao chúng ta lại ghét bỏ chứ? Chúng ta vui mừng còn không kịp, mẹ và cha con, xem như đã nỗ lực cả một cuộc đời cũng không mua nổi một căn phòng ở huyện thành như này! Con dù có mua phòng như thế nào, cha mẹ đều vui vẻ cả!”
Lục Lập Hành hơi sững sờ.
Cố Vãn Thanh cũng lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Em cũng vậy!”
Thiên Thiên vẫn còn đang cưỡi trên cổ Lục Kiến Châu, cô bé cũng vui vẻ nói theo: “Anh hai, anh hai, em cũng vậy!”
Lục Lập Hành chợt cảm thấy ấm áp trong lòng: “Được, chúng ta đi thôi!”
Hai, ba phút đồng hồ sau, mọi người đã đứng trước cửa nhà.
Cửa căn nhà này quá gần sân trước, chỉ có thể chứa vẻn vẹn hai người.
Lục Lập Hành mở cửa, sau đó đứng nép sang một bên ý bảo mọi người vào: “Mọi người vào đi!”
Lục Kiến Châu và Trần Thu Linh đồng thời lùi về sau một bước: “Vãn Thanh, con vào trước đi.”
Cố Vãn Thanh có chút xấu hổ: “Cha mẹ, vẫn là hai người…”
Cô còn chưa nói hết đã bị Lục Lập Hành giữ lấy, nói: “Vào đi, ưu tiên phụ nữ mang thai.”
“Đúng đúng đúng, Vãn Thanh, con mau vào trước đi.” Trần Thu Linh thúc giục.
Cố Vãn Thanh lúc này mới ngượng ngùng đi vào trong.
Vừa vào cửa, cô đã choáng váng.
Sân này mặc dù không lớn bằng sân ở nhà trên núi của bọn họ, nhưng dù sao đây cũng là sân nhà trong thành phố.
Nhưng ở rìa sân còn có một cái ao nước nhỏ do chủ nhân ban đầu xây. Bên cạnh ao còn có một cái bồn hoa nhỏ, chỉ có điều hoa trong bồn đều đã héo cả, nhưng Cố Vãn Thanh vẫn rất vui vẻ:
“Oa, nơi này không tệ, sau này trồng hoa ở đây nhất định sẽ rất đẹp!”
“Ừm, cho sau này anh dựng ở chỗ này một cái lán, mua vài loại hạt giống hoa về trồng ở đây.”
Lục Kiến Châu và Trần Thu Linh cũng đi vào xem nhà.
Lục Thiên Thiên lúc này đã đi xuống, bắt đầu chạy như điên trong sân.
“Anh hai, dưới mái hiên này có chỗ rộng như vậy, có thể xây buồng chó cho Đại Hoàng không?”
“Đương nhiên là có thể rồi!”
“Quá tốt rồi, sau này Đjai Hoàng cũng có thể tới đây chơi!”
Trần Thu Linh thì coi trọng phòng bếp: “Phòng bếp rất sạch sẽ, sạch sẽ hơn nhiều so với phòng bếp trên núi của chúng ta, Tiểu Hành, Vãn Thanh, hai đứa có đói bụng không, trước mẹ vào nấu cơm cho mấy đứa ăn!”
Cố Vãn Thanh vừa lắc đầu, bụng cô liền kêu lên. Cô vội vàng che bụng lại: “Cái kia, không phải con, là bảo bảo đang gọi đấy …”
Loại tình cảnh lúng túng này đương nhiên phải để bảo bảo của cô cõng nồi rồi.
Hai đứa nhỏ hoàn toàn không biết mình còn chưa cả ra đời đã thành lưng cõng nồi của mẹ đại vương rồi, hai đứa con hưng phấn đá đá bụng Cố Vãn Thanh một chút.
Trần Thu Linh liền nở nụ cười: “Ha ha, mẹ biết rồi Vãn Thanh, là bảo bảo đói, mẹ đi nấu cơm cho chúng nó ngay đây!”
Lục Kiến Châu thì đang dạo một vòng quanh mấy cái phòng ngủ. Cuối cùng, ông đứng ở cửa sau, nhìn về phía việc bảo vệ sức khỏe mẹ và bé ở phía sau nhà.
Lục Lập Hành đành phải đi tới giải thích: “Cha, chỗ này là…”
Chưa đợi hắn nói xong, Lục Kiến Châu đã quay đầu lại nhìn hắn, nói: “Thằng nhóc con đúng là không tệ, còn biết thương vợ như vậy! Đúng là có phong phạm của cha con!”
Lục Lập Hành bất đắc dĩ sờ sờ đầu: “Cha, cha lại giễu cợt con rồi!”
Lục Kiến Châu nói lời này cũng tức là đã biết rõ dụng ý khi mua nơi này của hắn.
“Ha ha, cha không có giễu cợt con, cha chỉ nói thật mà thôi, nơi này tốt, rất tốt đấy! Con đã liên hệ với bác sĩ bên đó chưa? Sau này có tình huống gì khẩn cấp chúng ta có thể trực tiếp đi qua được không?”
“Vẫn chưa ạ, chờ chuẩn bị phía bên này tốt rồi, qua năm con sẽ sang đó trực tiếp nói chuyện với họ.”
“Ừ, đừng quên là được!” Lục Kiến Châu nghiêm túc dặn dò, sau đó lại tiếp tục đi xem phòng.
Lục Thiên Thiên thì đang chơi đùa với Cố Vãn Thanh trong sân.
Lục Lập Hành nhìn một vòng, phát hiện hình như mình không có chuyện gì để làm. Thế là hắn nói: “Vãn Thanh, trong phòng này chưa có chăn mền gì, anh đi mua một ít, thuật tiện gọi Lập Chính tới ăn cơm luôn.”
“Được, anh đi đi!”
Lục Lập Hành ra khỏi cửa, đi thẳng tới chỗ chị gái qua đường vừa này đã chỉ cho hắn. Cũng không biết Lập Chính bây giờ thế nào.
…
Lúc này, trong sân đại đội.
Lục Lập Chính vừa mới giảng bài buổi sáng xong, lúc này, hắn đang đi thu lại sách giáo khoa của mình, nghiêm túc nói: “Các bạn nhỏ, buổi học toán hôm nay đến đây thôi, trước mọi người hãy về ăn cơm đi, buổi chiều chúng ta tiếp tục!”
Các bạn học sinh hoan hô cất sách vở đi, chạy ra bên ngoài.
Lục Lập Chính đi tới một phòng nhỏ ở bên cạnh, rót đầy một bình nước, lấy ra chiếc màn thầu buổi sáng còn chưa ăn hết.
Thật ra, tiền Lục Lập Hành cho hắn vẫn chưa xài hết, nhưng Lục Lập Chính muốn tự lực cánh sinh, cho nên hắn đã cất giữ lại số tiền kia, chỉ để một phần nhỏ làm tiền sinh hoạt. Hắn cũng không đi tìm cha mẹ.
Trong sân này không có chỗ nấu cơm, Lục Lập Chính sẽ mua chút gì đó ăn dè ra, bữa tiếp theo đun ít nước nóng tiếp tục ăn. Đồng thời, nhân thời gian rảnh rỗi, hắn cũng nghiêm túc ngồi xem lại nội dung giảng dạy buổi chiều.
Ăn ăn được vài miếng, Lục Lập Chính chợt nghe có tiếng bước chân ở phía cửa ra vào.
Hắn nghiêng đầu, trông thấy cánh cửa bị mấy đứa học sinh đẩy ra, bọn nhỏ sắc mặt buồn phiền: “Thầy Lục, sao thầy lại một mình ngồi đây gặm màn thầu? Mẹ em gọi thầy tới nhà em ăn cơm thầy cũng không đi!”
“Thầy Lục, chỉ ăn màn thầu không như vậy không được, không phải thầy đã nói anh hai của thầy rất lợi hại sao? Sao lại để thầy ăn màn thầu không thế chứ?”
“Thầy Lục, có phải người anh hai kia của thầy đối với thầy không tốt hay không? Hừ, anh hai đối với mình không tốt thì dù có tốt đến mấy cũng không phải anh ruột!”
“Anh hai thầy lúc nào thì tới vậy, bọn em muốn tâm sự nghiêm túc với người ta!”
Lục Lập Hành vừa mới vào cửa đã nghe thấy mấy lời này….
------
Dịch: MBMH Translate