Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 305 - Chương 305 - Đây Quả Thật Là Người Thầy Nghiêm Túc Kia Của Chúng Ta Sao

Chương 305 - Đây Quả Thật Là Người Thầy Nghiêm Túc Kia Của Chúng Ta Sao
Chương 305 - Đây Quả Thật Là Người Thầy Nghiêm Túc Kia Của Chúng Ta Sao

Hắn nhíu nhíu mày, đứng ở trong sân, ngó qua căn phòng nhỏ kia.

Lục Lập Chính đang chăm chú nhìn giáo án trước mắt, bởi vì có đám học sinh ngăn ở cửa ra vào, hắn không nhìn thấy Lục Lập Hành đang đi tới.

Nghe thấy lời nói của đám học sinh, hắn để chiếc màn thầu xuống, từ từ rót cho mình cốc nước, sau đó mới chậm rãi nói: “Các bạn nhỏ, mọi người hiểu sai rồi, anh hai thầy thật sự đối với thầy rất tốt, nhưng mà thầy là nam tử hán, về sau thầy cũng cần phải một mình gánh vác mọi chuyện, không thể sống dưới sự che chở của anh hai mình mãi được, nếu không thì thầy Lục của các em không phải sẽ trở thành một kẻ vô dụng sao?

Thầy có một người anh hai lợi hại như vậy, sao có thể trở thành một kẻ vô dụng được chứ? Thầy Phải nỗ lực trở thành một người giống như anh hai mình mới được!

Các em cũng vậy, phải nhớ rằng mặc dù cha mẹ đối với các em rất tốt nhưng không có nghĩa là các em có thể lấy đó làm cớ để tuỳ ý làm bậy, con đường tương lai các em sẽ phải tự mình đi, không ai có thể thay thế được, đã hiểu chưa?”

Đám trẻ cái hiểu cái không gật đầu: “Nhưng mà thầy Lục, nói chung là thầy không thể chỉ ăn màn thầu vậy được.”

“Ừ, buổi tối thầy sẽ ăn nhiều thứ hơn, các em mau về nhà ăn cơm đi!” Lục Lập Chính nói chuyện chậm rãi nhưng lại mười phần uy nghiêm.

Đám học sinh nghe vậy cũng đành phải nhẹ gật đầu, quay người rời đi.

Lục Lập Chính lại cầm màn thầu lên định tiếp tục ăn, đúng lúc này, hắn lại nghe thấy đám học sinh khiếp sợ ào ào lên:

“Chú là ai? Chú tới chỗ này làm gì?”

“Chú tìm thầy Lục của chúng em sao? Thầy Lục, có người tìm thầy này!”

Lục Lập Chính ngẩng đầu, đập vào mắt hắn chính là Lục Lập Hành vẻ mặt tươi cười đứng trong sân.

Chiếc màn thầu nhai được một nửa trong miệng hắn liền rớt xuống. Lục Lập Chính luống cuống tay chân vội vàng đứng dậy, bối rối tìm một tờ giấy bọc vội chiếc màn thầu lại, rồi giấu ra sau lưng.

Tiếp theo, hắn đứng thẳng người dậy, bộ dáng giống như mấy học sinh ngày nào cũng chào hắn vậy, hai tay khoanh ở phía trước, khẩn trương nhìn Lục Lập Hành: “Anh, anh hai, sao anh lại tới đây?”

Lúc nói lời này, Lục Lập Chính có chút chột dạ, anh hai hẳn là không thấy màn thầu của hắn đâu nhỉ? Cả lời hắn vừa mới nói nữa, mấy đạo lý cao thâm kia, anh hai mà nghe thấy thì chắc chắn sẽ châm biếm hắn đi?

Lục Lập Chính cả người đều căng thẳng.

Lúc này, đám học sinh thấy vậy cũng choáng váng, bọn chúng khiếp sợ nhìn Lục Lập Chính, lại nhìn Lục Lập Hành.

Người này… Người đẹp trai này chính là anh hai của thầy Lục sao? Nhìn có vẻ cũng không lớn tuổi hơn thầy của bọn chúng mấy! Tại sao người bọn chúng luôn cảm thấy cực kì ổn trọng và thành thục mỗi lần hô đứng lên bây giờ lại có dáng vẻ này? Hơn nữa, người đang cúi đầu thẹn thùng này thật sự là người thầy luôn nghiêm khắc của bọn chúng sao?

Cả đám học sinh đều nhớ rõ thầy mình nghiêm túc thận trọng tới mức nào, nói chuyện mười phần đứng đắn, cả người luôn ngay thẳng, không bao giờ lén lút làm chuyện gì.

Bây giờ nhìn lại, thầy hình như cũng không khác bọn chúng là mấy!

Mấy học sinh không nhịn được cười trộm.

Lục Lập Hành cũng buồn cười đi tới gần.

Lục Lập Chính thấy vậy thì đầu càng cúi thấp hơn.

Mắt thấy Lục Lập Hành định lật xem giáo án mình soạn trên bàn, hắn tranh thủ thời gian giấu đi cái màn thầu đằng sau, nói: “Anh hai, chỗ này hơi bừa bộn, anh vẫn là đừng xem đi?”

Lục Lập Hành một tay đập vào đỉnh đầu hắn một cái: “Thằng nhóc thúi, còn học được cách giấu đồ rồi!”

Đám học sinh lập tức cười vang, nhưng trông thấy ánh mắt của Lục Lập Chính lia tới, bọn chúng liền nhanh tay bịt miệng lại, nín cười đến cả mặt đỏ bừng.

Lục Lập Chính hung hăng liếc đám học trò một cái: “Mau về nhà đi, cẩn thận buổi chiều thầy nói chuyện với cha mẹ mấy đứa bây giờ! Bảo bọn họ đánh mấy đứa!”

Lời này vừa nói ra, đám học sinh lập tức tay che miệng chân chạy ra ngoài:

“Về mau về mau!”

“Nhưng mà tớ cảm thấy người bị đánh đòn hôm nay sẽ là thầy Lục của chúng ta đấy…”

Lục Lập Chính:…

Đuổi đám học sinh đi xong, hắn mới mỉm cười nhìn Lục Lập Hành: “Làm gì có đâu anh hai, em nào có giấu cái gì.”

“Còn biết để ý đến mặt mũi à, vừa rồi không phải rất đứng đắn sao, tiền anh đưa cho em xài hết rồi à?”

“Không, không, vẫn còn ạ.”

“Vậy sao em lại ngồi đây gặm màn thầu?”

Lục Lập Hành vừa nói, vừa không chút do dự đưa tay lôi cái màn thầu ở phía sau ra.

Lục Lập Chính liền không biết nói cái gì nữa.

Hắn bứt rứt tay chân lùi về phía sau: “Em… Đúng là em muốn tiết kiệm một chút, cũng tự rèn luyện bản thân luôn.”

“Rèn luyện bằng cách gặm màn thầu à? Muốn rèn luyện thì càng nên dùng tiền không phải sao, tiền là kiếm ra được, chứ không phải tiết kiệm ra được, có biết chưa? Bây giờ anh cho em tiền tiêu, này gọi là đầu tư, chính là để em có thể học càng nhiều hơn, về sau kiếm được càng nhiều lời hơn, chứ không phải để em ở đây một mình chịu khổ!”

Lục Lập Chính hơi sững sờ: “Là như vậy sao?”

“Chứ còn gì nữa, nếu không thì em cho là cái gì? Chịu khổ thì làm gì có ai không biết chứ, nhưng kiếm tiền thì không phải ai cũng làm được! Đã hiểu chưa?”

Lục Lập Chính đột nhiên cảm thấy như được khai sáng vậy, hắn dùng sức gật đầu: “Đã hiểu, đã hiểu thưa anh hai! Đi, chúng ta ra ngoài ăn mì, em mời anh!”

“Nhìn chút tiền đồ kia của em kìa!”

Lục Lập Hành cực kì bất đắc dĩ: “Không ăn mì, về nhà thôi, cha mẹ và chị dâu, cả Thiên Thiên đang ở nhà chờ em tới ăn cơm cùng đấy.”

“Chị dâu cũng tới sao? Không đúng, về nhà? Về nhà ạ? Nhưng buổi chiều em vẫn còn có lớp mà!”

Lục Lập Hành bất đắc dĩ nhìn Lập Chính một cái: “Vừa rồi còn khen em thông minh, sao lại đần như vậy rồi? Đương nhiên là về nhà mới rồi, về sau đó cũng là nhà của em, cách nơi này rất gần, cũng chỉ khoảng hai cây số thôi, đi, trở về ăn cơm mau!”

Nói rồi, Lục Lập Hành liền đem cả chăn đệm trong phòng bê lên trước mặt Lục Lập Chính: “Đi thôi nào!”

Lục Lập Chính mờ mịt nhấc chân đi theo hắn, một hồi lâu sau mới phản ứng được có chuyện gì xảy ra.

“Anh hai, anh mua nhà ở đây rồi sao? Quá tốt, quá tốt rồi, chúc mừng anh hai!”

Lúc đi tới cửa, Lục Lập Chính mới phát hiện vẫn còn mấy bạn nhỏ đang đứng đó nhìn trộm, vừa thấy hai người đi ra liền vội vàng chạy đi.

Lục Lập Chính liền đau đầu, thật vất vả mới tạo dựng được hình ảnh uy nghiêm trong mắt đám học trò, cứ như vậy đã bay sạch rồi.

Có điều, việc anh hai mua nhà ở đây vẫn khiến hắn vô cùng vui vẻ.

Lục Lập Chính rất nhanh đã ném đống phiền não ra sau đầu.

“Anh hai, để em cầm cho!”

Hai mươi phút sau, hai người cuối cùng đã về tới nhà.

Trần Thu Linh lúc này đã làm xong một bàn lớn đồ ăn, trông thấy bọn hắn, bà liền vui vẻ gọi: “Lập Chính đã về rồi, tới, ăn cơm thôi.”

Lục Lập Chính ngạc nhiên đi vào trong nhà: “Căn nhà lớn như vậy sao, thật tốt quá! Anh hại thật đúng là lợi hại!”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment