Giờ phút này.
Ánh mắt Lục Lập Chính nhìn Lục Lập Hành sáng ngời.
Hắn sùng bái Lục Lập Hành lại nhiều hơn một chút.
Lúc ăn cơm, Trần Thu Linh có hơi không nhìn nổi:
"Lập Chính, con cứ nhìn anh hai con mãi làm gì? Còn không mau ăn cơm đi, học hỏi anh hai con nhiều chút mới tốt, có biết không?”
Lục Lập Chính vội vàng gật đầu: “Vâng, vâng, vâng con biết rồi mẹ, con sẽ học thật tốt.”
Lục Lập Hành nở nụ cười bất đắc dĩ.
Bây giờ, bản thân nghiễm nhiên trở thành trung tâm của cả gia đình.
Hắn đành phải gắp một cái đùi gà cho Vãn Thanh và Thiên Thiên, làm dịu bầu không khí:
"Mau ăn đi, ăn xong hai người nghỉ ngơi trước, anh đi mua chăn đệm, trong nhà còn chưa có gì đâu."
“Được rồi.”
Lục Thiên Thiên không nhịn được giơ cánh tay nhỏ lên:
"Anh hai, em cũng đi!"
"Ha ha, được, dẫn em đi dạo huyện thành."
“Tuyệt quá tuyệt quá.”
Lục Thiên Thiên thiếu chút nữa cao hứng nhảy dựng lên.
Ăn cơm xong.
Trần Thu Linh và Lục Kiến Châu đi quầy hàng.
Lục Lập Chính đang ngâm nga bài hát đi vào trong viện, cho các học sinh vào học.
Cố Vãn Thanh bởi vì bụng quá lớn nên Lục Lập Hành bảo cô nghỉ ngơi trong viện.
Bản thân thì dẫn theo Lục Thiên Thiên ra cửa.
Ngày hôm nay.
Thời tiết có hơi lạnh.
Lục Thiên Thiên mặc áo bông do mẹ Trần Thu Linh đổi cho cô bé.
Lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn đông lạnh đến đỏ ửng.
Cô bé không ngừng chà xát tay.
Lục Lập Hành thấy vậy, cười nói:
"Đi thôi, Thiên Thiên, dẫn em đi một chỗ tốt!"
Thiên Thiên nho nhỏ lập tức vui vẻ lại:
"Đi chỗ nào đi chỗ nào vậy ạ?"
“Đi rồi em sẽ biết!
Lục Thiên Thiên dùng sức gật gật đầu:
Là một đứa trẻ chạy điên cuồng trên núi từ nhỏ đến lớn.
Thể lực của Lục Thiên Thiên rất lớn.
Bọn họ đi ước chừng nửa giờ, Lục Thiên Thiên cũng không thấy mệt mỏi.
Cái đầu nhỏ của cô bé không ngừng nhìn tới nhìn lui, đối với toàn bộ huyện thành tràn ngập tò mò.
Lục Lập Hành cũng nghiêm túc giải thích cho cô bé.
Chỉ chốc lát sau.
Hai người đi đến giữa phố đi bộ, trước cửa một cửa hàng bán quần áo trẻ em.
Bên trong treo đầy áo khoác lông vũ và quần len, giày của bọn nhỏ.
Đôi mắt Lục Thiên Thiên biến thành trăng lưỡi liềm cong cong tại chỗ.
Cô bé nhảy nhót đi vào:
"Wow, anh hai, quần áo trong này đẹp quá đi!"
"Món màu hồng kia, thứ kia còn có con thỏ nhỏ nữa, còn có cái kia, cái kia, Thiên Thiên đều rất thích!"
Lúc Lục Thiên Thiên ở trên núi, chỉ thấy chỗ mua bán trong thôn thỉnh thoảng sẽ bán hai bộ quần áo.
Nhưng quần áo không hề đẹp tí nào.
Từ nhỏ đến lớn cô bé đều mặc quần áo mà Trần Thu Linh đổi cho cô bé.
Cũng gần đây đất, Lục Lập Hành đã mua cho cô bé vài bộ quần áo.
Mặc dù trông thì đẹp, nhưng không rung động bằng cả một phòng toàn là quần áo của con gái.
Bắp chân của cô bé sắp không đi được rồi.
Nhìn tới nhìn lui mấy bộ quần áo kia, cảm giác đôi mắt cũng sắp thẳng.
Bà chủ tiệm thấy cô bé đáng yêu như vậy, vui vẻ đi qua:
"Cô bé, cháu thích cái nào? Dì lấy xuống cho cháu thử nhé.”
Lục Thiên Thiên nhất thời ngượng ngùng.
Cô bé vội vàng chạy đến phía sau Lục Lập Hành, kéo ống quần Lục Lập Hành lại:
"Anh hai."
Lục Lập Hành buồn cười giữ cô bé lại:
"Sao vậy? Bà chủ tiệm hỏi em mà, em thích cái nào? Mặc thử lên xem có đẹp không.”
Lục Thiên Thiên nghi hoặc chớp chớp mắt:
"Đều, đều có thể thử sao?"
Bà chủ tiệm gật đầu: "Ừm, đương nhiên, có thể thử mag."
Hiếm khi nhìn thấy một đôi anh em dáng dấp đẹp như vậy, bà chủ cũng rất vui vẻ.
“Vậy, cháu muốn cái kia!”
Lục Thiên Thiên chỉ một bộ quần áo bông màu hồng nhạt ở góc hẻo lánh.
Dù gì cũng là trẻ con, đối với màu hồng quả thực không hề có sức chống cự.
Cổ áo của áo bông còn mây thêm hoa nhỏ bên cạnh.
"Được rồi, cháu chờ một chút, dì tìm cái này lấy cho cháu."
"Ánh mắt của cô bé rất tốt, bộ quần áo này là món dì bán chạy nhất, chỉ còn lại một cái này. Mấy cô nhóc kia đều rất thích."
Sau khi bà chủ lấy quần áo xuống thì đưa cho Lục Thiên Thiên:
"Đây, đi thử đi."
Lục Thiên Thiên vui vẻ cầm lấy quần áo, nhìn trái nhìn phải.
Cuối cùng, mới cẩn thận cởi áo khoác của mình ra rồi mặc lên!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé vốn đã bị đông lạnh đỏ bừng.
Vừa mặc bộ quần áo này vào thì càng thêm hồng nhuận.
Cười rộ lên, mặt mày cong cong.
Ngọt ngào muốn chết.
Bà chủ tiệm không thể không khen ngợi:
"Đẹp, thực sự rất đẹp! Cô bé, mau cho anh cháu xem thử đi.”
Đây là lần đầu tiên Lục Thiên Thiên được người ta khen ngợi.
Cô bé có chút ngượng ngùng đi tới bên cạnh Lục Lập Hành, cẩn thận hỏi:
"Anh hai, trông có đẹp không?"
Lục Lập Hành ngồi xổm xuống, cùng độ cao ngang bằng với cô bé.
Hắn giúp cô bé kéo cổ áo, gật đầu:
"Đẹp! Bà chủ, bộ này bao nhiêu một cái. “
Lục Lập Hành nhìn ra được, Thiên Thiên rất thích bộ quần áo này.
Lục Thiên Thiên cũng chờ mong ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn bà chủ.
Bà chủ tiệm cười nói:
"Ha ha, không phải vừa rồi nói với cháu rồi sao? Bộ quần áo này chỉ còn lại một cái cuối cùng, vốn bộ quần áo này dì bán mười lăm đồng, nhưng cô bé này mặc lên rất hợp, dì nhìn cũng thích, không lừa gạt cháu, lấy mười đồng thế nào?”
Lúc Lục Lập Hành vừa sửa sang lại quần áo cho Lục Thiên Thiên.
Cũng nhìn chất lượng của quần áo này.
Đúng là không tệ.
Hắn khẽ gật đầu, đang định đưa tiền.
Lại cảm giác ống quần của mình bị người nào đó kéo kéo.
Lục Lập Hành hơi sửng sốt, cúi đầu thì thấy Lục Thiên Thiên lo lắng nhìn hắn:
"Anh hai, Thiên Thiên không cần đâu."
Lục Lập Hành nhíu mày: "Vì sao?”
Con bé này nhìn thế nào cũng không thích hợp lắm!
Bà chủ tiệm cũng tò mò: "Cô bé, có chuyện gì à? Quần áo này cháu mặc vào rất đẹp mà, chờ năm sau khai giảng, cháu mặc nó đi học, tuyệt đối là cô bé đẹp nhất lớp các cháu.”
Nhưng Lục Thiên Thiên căn bản không nghe bà chủ nói chuyện.
Cô bé nhìn thẳng Lục Lập Hành:
"Anh hai, Thiên Thiên thật sự không cần, Thiên Thiên không thích, anh hai, chúng ta đi thôi! Em thay quần áo lại.”
Sau khi nói xong.
Lục Thiên Thiên nhanh chóng cởi quần áo, sau đó mặc áo bông của mình vào.
Nhưng ánh mắt vẫn rơi vào bộ quần áo kia.
Một lát sau, cô bé quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Lục Lập Hành:
"Anh hai, chúng ta đi thôi!"
Dứt lời, cô bé còn mỉm cười ngọt ngào.
Lục Lập Hành bất đắc dĩ, đành phải dắt cô bé rời đi.
Thôi thôi!
Nhóc con này vừa nhìn đã biết là không nỡ lấy tiền, đợi lát nữa mình sẽ trở lại mua để cho cô bé một bất ngờ lớn.
Chỉ là tiếp theo, dọc theo đường đi.
Lục Thiên Thiên không vui vẻ lắm.
Cho đến khi tới cửa hàng bán chăn đệm.
Lục Lập Hành để Lục Thiên Thiên ở một bên chờ, tự mình đi chọn chăn.
Chờ sau khi chọn xong, thanh toán xong, trao đổi địa chỉ liên lạc với ông chủ, để ông chủ giao tấm niệm đến.
Hắn mới xoay người, chuẩn bị dẫn theo Lục Thiên Thiên về nhà.
Nhưng vừa xoay người này đã khôn thấy Lục Thiên Thiên đâu.
Trong lòng Lục Lập Hành lộp bộp một lát.
Bởi vì trước đó từng bắt bọn buôn người với Đại Hoàng.
Trong lòng hắn luôn có một vướng mắc.
Thời đại này, chuyện mất trẻ con cũng không ít.
Lục Lập Hành vội vàng ra cửa:
"Thiên Thiên.!"
“Anh hai, em ở chỗ này!”
Cách thật xa, Lục Thiên Thiên vẫy vẫy tay với Lục Lập Hành.
Thấy cô bé đang nhìn thứ gì đó trước một quầy hàng trung niên.
Lục Lập Hành cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn tò mò đi qua:
"Thiên Thiên, em đang nhìn gì đó?"
Lục Thiên Thiên ngẩng đầu lên:
"Anh hai, em đang nhìn cá, nơi này có cá nha."
------
Dịch: MBMH Translate