Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 307 - Chương 307 - Mua Cá, Thiên Thiên Là Một Cô Gái Tốt Bụng

Chương 307 - Mua Cá, Thiên Thiên Là Một Cô Gái Tốt Bụng
Chương 307 - Mua Cá, Thiên Thiên Là Một Cô Gái Tốt Bụng

Nói xong, giọng Lục Thiên Thiên mang theo chút nghẹn ngào:

"Nhưng mà, chúng nó hình như sắp chết rồi."

Lục Lập Hành nhíu mày, vội vàng đi tới.

Người bày sạp bán hàng kia thoạt nhìn xêm xêm tuổi với Lục Kiến Quân.

Khuôn mặt đầy nếp nhăn.

Mặt mày hắn ủ rũ nhìn người đi đường.

Cả khuôn mặt buồn bã.

Phía sau ông còn có một bé trai trạc tuổi Thiên Thiên.

Quần áo trên cơ thể cậu bé có mảnh vá.

Nhưng mà, cậu lại không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì.

Cậu bé dắt cổ họng, nghiêm túc hét lên:

"Bán cá đây, bán cá đây, cá tươi đây.!"

"Em gái, em có muốn cá không? Nó rất rẻ!”

Trông thấy Lục Lập Hành đi tới, cậu bé lại ra sức tuyên truyền với Lục Lập Hành:

"Anh trai mua hai con cá không? Em thấy em gái anh rất thích nó."

Lục Lập Hành đi qua, chợt nghe thấy ông cụ bên cạnh bé trai thở dài:

"Ai, được rồi Hổ Tử, cá của chúng ta quả thật không còn tươi nữa, hôm nay không bán nữa."

Lời này vừa nói ra, cậu bé được gọi là Hổ Tử sắp bật khóc:

"Nhưng mà, ông nội, ông hứa với cháu bán cá xong sẽ mua giày cho cháu, chân Hổ Tử, Hổ Tử sắp bị tê cóng, còn có chân ông nội..."

"Các ông bà khác trong thôn cũng trông cậy vào ông nội bán cá trở về ăn Tết. Ông nội, chúng ta không thể không bán!”

Hổ Tử nói xong, nước mắt từng giọt rơi xuống.

Lục Thiên Thiên vội vàng xua tay:

"Không khóc không khóc, trời đang rất lạnh, anh khóc mặt cũng sẽ bị thương tê cóng đó."

Hổ Tử vội vàng lau nước mắt, khóc thút thít nghẹn ngào gật đầu:

"Được, được, anh không khóc!"

Nhưng tiếng khóc thút thít vẫn không ngừng.

Lúc này Lục Lập Hành mới nhìn thấy, trước mặt bọn họ đặt hai cái thùng nước.

Trong thùng nước có sáu con cá.

Ba con lớn, ba con nhỏ.

Con cá lớn đã lật lên cái bụng trắng.

Lục Lập Hành nhíu mày.

Vừa rồi lúc bọn họ đi vào mua chăn đệm, hai người bán cá này hình như chưa có mặt ở đây.

Theo lý thuyết, cá hẳn là vừa mới lấy ra, sao lại chết nhanh như vậy được?

“Chú ơi, con cá này của chú thả bao lâu rồi?”

Người nọ chân thành nói: "Cũng không bao lâu, đêm qua vừa vớt ra chú liền mang ra huyện thành bán, khả năng là cách huyện thành quá xa? Trên đường lại xóc nảy, tới đây cũng sắp không chịu nổi.”

“Chú và Hổ Tử đi cả đường cũng mới bán được một con.”

"Ai, nhưng tiền cá bán đi đó ngay cả chi phí cũng không giữ được. Tất cả đều là do chú không tốt, chú tưởng là chúng ta đã làm rất tốt, đến huyện thành cũng có thể kiếm được chút tiền, tết năm nay có thể để cho người trong thôn bọn chú đón một năm mới tốt đẹp, ai..."

Người nọ không ngừng thở dài: "Xem ra, là chú thật sự không được.”

Lục Lập Hành tò mò:

"Các người nuôi rất nhiều cá?"

"Đúng vậy, thôn của người ta đều đang làm giàu, chúng ta cũng không thể lạc hậu được, chú thật sự không biết làm gì nên để cho bọn họ nuôi chút cá. Nhưng nào biết được hoàn toàn không có nguồn tiêu thụ, chỉ có thể tự mình bán. Gần đến năm mới rồi, tiền vốn của tất cả mọi người cũng chưa trở lại được."

Đây cũng là một người đáng thương đang cố gắng sống.

Lục Lập Hành ngồi xổm xuống, nhìn thoáng qua mấy con cá kia.

"Thiên Thiên, em muốn mua cá không?"

Lục Thiên Thiên suy nghĩ trong chốc lát, ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn về phía Lục Lập Hành:

"Anh ơi, em có thể mua được không?"

“Đương nhiên là có thể rồi.”

Lục Lập Hành gật đầu: "Em muốn mua cái gì cũng được.”

Đứa nhỏ này rõ ràng là đau lòng cho Hổ Tử và người bán cá đó.

Lòng thiện lương như vậy, hắn làm anh trai sao có thể không ủng hộ?

"Vậy, chúng ta mua hai con đi?"

Lục Thiên Thiên cực kỳ vui vẻ.

"Ừm, được."

Lục Lập Hành gật gật đầu: "Chú, chúng cháu muốn ba con cá nhỏ này, một con bao nhiêu tiền."

Ông chú đó lập tức sợ hãi: "Cháu, cháu thực sự muốn mua? Bọn họ đều nói con cá sắp chết không còn tươi nữa.”

“Không sao đâu, mấy con cá nhỏ kia không phải còn chưa chết sao? Cháu mang về nuôi một chút, vừa hay Thiên Thiên cũng muốn ăn canh cá.”

Lục Lập Hành nói xong, còn vuốt cá mũi nhỏ của Lục Thiên Thiên.

Lục Thiên Thiên dùng sức gật đầu:

Tâm tình ông chú cuối cùng cũng tốt hơn một chút:

"Vậy, vậy thì tiện bán nghi cho các cháu đi, ba con này cứ đưa sáu đồng là được."

Ông chú vừa dứt lời, Hổ Tử bên cạnh vội vàng nói:

"Nhưng ông nội, bọn họ đều nói con cá này có thể bán năm đồng một con..."

Ông chú trừng mắt nhìn Hổ Tử một cái.

Hổ Tử lập tức không dám nói tiếp nữa.

Hôm nay nếu không gặp được Lục Lập Hành, thùng cá này của ông căn bản không bán được.

Sẽ còn phí tất cả ở trong tay.

Có thể bán một chút thì một chút.

Động tác nhỏ của bọn họ bị Lục Lập Hành nhìn thấy.

"Chú, chú lấy một cái túi, cháu bỏ cá, cháu và Thiên Thiên tự vớt lên là được."

"Được, được!"

Ông chú gật đầu.

Sau khi Lục Lập Hành nhận túi liền cùng Lục Thiên Thiên cho vào trong túi một ít nước trước.

Sau đó vớt cá lên.

Ông chú vẫn còn thở dài:

"Ai, nếu mấy con cá lớn này vẫn còn sống thì tốt quá, Hổ Tử, giày của con sợ là không có rồi, lần sau ông nội sẽ mua cho con nhé.”

Hổ Tử dùng sức gật đầu: "Dạ, Hổ Tử biết rồi.”

Lục Lập Hành thấy bọn họ không chú ý.

Cẩn thận lấy ra một chút nước linh trì từ trong không gian.

Rót vào trong thùng nước của ông chú.

Con cá lớn mặc dù bị lật bụng, nhưng vẫn chưa chết.

Hắn cũng không biết nước linh trì này có tác dụng không nữa.

Thử một chút vậy.

Ai bảo nha đầu Thiên Thiên này muốn giúp bọn họ chứ.

"Nè, con cá này vẫn còn sống."

"Sao có thể chứ chàng trai, các cháu là người tốt, hôm nay coi như đã giúp chúng ta! Cám ơn, cám ơn."

“Không cần cảm ơn, Thiên Thiên thích ăn cá."

Lục Lập Hành cầm túi lên, nói:

"Chú ở lại một lát nữa đi, con cá này nói không chừng thật sự có thể sống đó, sau đó sẽ có người mua thôi."

Sau khi nói xong.

Lục Lập Hành liền dẫn theo Lục Thiên Thiên về nhà.

Chờ bọn họ đi xa, ông chú bán cá vừa thu dọn đồ đạc, vừa nói:

"Đi thôi, Hổ Tử, còn lại ba con này giống như trước đây vậy, chúng ta lấy về tự mình ăn, về nhà thôi."

Tuy nhiên,

Ông vừa dứt lời thì nghe Hổ Tử kinh hỉ hô lên:

"Ông nội, ông nội, ông xem nè, con cá này còn sống!"

“Bọn nọ lật lại rồi!”

“Thật sự còn sống đó, anh trai kia không có lừa gạt chúng ta đâu!”

Ông chú quay đầu lại nhìn, nhất thời kinh hãi:

"Chuyện này... Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?”

...

Dọc theo đường đi, Lục Thiên Thiên vẫn cúi đầu.

Khi sắp về đến nhà, cuối cùng cô bé mới ngẩng đầu lên:

"Anh hai."

"Có phải Thiên Thiên lại tiêu tiền bừa bãi không?"

Trên đường đi Lục Thiên Thiên vẫn mãi lo lắng về vấn đề này.

"Không có, làm sao có thể chứ?"

"Nhưng mà, con cá kia sắp chết rồi. Chị dâu không thể ăn loại cá này. "

“Ai nói chết rồi? Em nhìn nè!”

Lục Lập Hành xách túi lên.

Vừa nãy khi hắn cho vào thùng, hắn cũng đặt một ít vào túi.

Chỉ là muốn xem nó có tác dụng hay không.

Không ngờ, con cá này thật sự còn sống.

Lục Thiên Thiên nhất thời mở to hai mắt:

"Sống rồi, sống rồi! Chúng nó còn sống!"

“Đúng vậy, cho nên, sáu đồng mua ba con cá, chúng ta còn lời nữa đó, nhờ có Thiên Thiên chúng ta mới kiếm được."

Lục Thiên Thiên cười sắp cong lưng ngay tại chỗ rồi:

"Đi mau đi mau, về nhà uống canh cá."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment