Trên chợ.
Hổ Tử vui vẻ nhìn ba con cá còn lại:
"Ông nội, anh trai kia lợi hại quá, anh ấy nói cá có thể sống, thế là cá thật sự sống, lần này chúng ta có thể đem đi bán rồi!"
Ông nội Hổ Tử vui vẻ cười ra nếp nhăn trên mặt:
"Đúng vậy đúng vậy, mau đi rao đi xem có người mua không."
"Dạ ~"
Hổ Tử vẻ vẻ đứng lên, dùng sức nghiêm túc hô to:
"Bán cá đây, cá tươi đây!"
"Có ai muốn mua cá không, cá đang nhảy nhót đây!"
Trong tiếng hô này, sức mạnh đều nhiều hơn rất nhiều.
Không bao lâu sau đã có vài người tới.
Nhìn thấy cá trong thùng, ngay lập tức hứng thú hỏi:
"Con cá trông rất có sức sống, còn tươi hơn ở chợ bán đồ ăn nữa, chú, bao nhiêu tiền một con vậy? Con muốn một con.”
Ông nội Hổ Tử vui vẻ đứng lên: "Ba con này là con lớn, mười đồng một con.”
“Được, vậy lấy cho con một con đi, con mang về nhà làm cá kho tàu!”
“Con cũng muốn một con con cũng muốn một con.”
"Được rồi."
Hổ Tử gia gia cười vô cùng vui vẻ.
Chỉ trong chốc lát, cả ba con cá đã được bán hết.
Ông nội Hổ Tử cầm ba mươi đồng trong tay, trong lòng nói không rõ là cảm giác gì.
Ông đã ra đây bán cá được ba ngày, mỗi ngày đều phải xử lý cá chết, sáu con cá cũng chỉ được bán với giá sáu nhân dân tệ.
Phí đi lại cơ bản đều như nhau.
Những người khác trong làng cũng giống như ông.
Không nghĩ tới năm nay thế mà có thể bán đủ ba mươi sáu đồng.
Cuối cùng cũng kiếm được chút tiền lời.
Thế nhưng, nhớ tới trong thôn còn có nhiều cá như vậy, mang đến huyện thành bán, phỏng chừng cũng là kết quả giống như trước.
Ông nội Hổ Tử rất ưu sầu.
Hôm nay, gặp được chàng trai trẻ mua cá kia.
Bởi vì một câu nói của hắn, cá sống lại.
Nhưng ông nội Hổ Tử vẫn cảm thấy tất cả những chuyện này chẳng qua là trùng hợp.
Ông lắc đầu, dắt Hổ Tử đi:
"Đi thôi, ông nội đi mua giày cho con."
Hổ Tử nhìn trúng đôi giày được bán ở ven đường.
Tổng cộng chỉ có ba đồng.
Nhưng trước đây, cậu nhóc đều mang giày tự làm của mình ở nhà.
Đối với đôi giày ba đồng kia, cậu cũng cực kỳ thích.
Ba ngày trước ông nội Hổ Tử đã đồng ý mua cho cậu, nhưng vẫn không kiếm được tiền.
Hôm nay, cuối cùng cũng có thể mua rồi.
Sau khi mua giày xong, ông nội Hổ Tử dắt Hổ Tử đi bắt xe.
Hôm nay còn sớm, kịp về nhà.
...
Lục Lập Hành cũng trở về nhà.
Sau khi để cá và tấm đệm xuống, hắn thì thầm vài câu bên tai Cố Vãn Thanh rồi đi ra cửa.
Lục Thiên Thiên đang chơi đùa vui vẻ với cá, vẫn chưa nhìn thấy một màn này.
Chờ cô bé chơi đủ rồi mới phát hiện Lục Lập Hành không có ở nhà.
Lục Thiên Thiên tò mò hỏi:
"Chị dâu, anh hai em đâu rồi ạ?"
Cố Vãn Thanh đi tới bên cạnh cô bé, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô bé nói:
"Anh hai em đi ra ngoài mua đồ ăn rồi, nói là buổi tối nấu đồ ăn ngon cho chúng ta!"
"Thật sao? Quá tốt rồi quá tốt rồi.”
Lục Thiên Thiên thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Mặc dù đã ăn rất nhiều lần, nhưng mỗi lần ăn cơm Lục Lập Hành nấu, vẫn sẽ có kinh hỉ.
Nửa tiếng sau.
Lục Lập Hành cầm theo một đống đồ ăn trở về.
Lục Thiên Thiên vừa nhìn thấy hắn, đã không kịp chờ đợi vọt tới:
"Anh hai, anh đã trở về rồi! Anh có mua đậu phụ không? Thiên Thiên muốn uống súp cá.”
“Có mua có mua.”
"Nào, Thiên Thiên giúp anh cầm."
Lục Thiên Thiên vui vẻ vươn tay ra.
Nhưng Lục Lập Hành lại cố ý nâng túi lên cao.
"Đợi chút nữa."
Lục Thiên Thiên ngửa đầu: "Sao vậy anh hai?”
“Cho em một thứ tốt!”
"Hả? Là cái gì vậy? Là kẹo đúng không?”
Lục Thiên Thiên đang chờ mong, chỉ thấy Lục Lập Hành như ảo thuật gia lấy ra một cái túi màu hồng nhạt từ sau lưng.
“Đây, nhìn thử xem.”
Lục Thiên Thiên hơi ngẩn ra.
Một cảm giác quen thuộc đánh vào trong lòng.
Cô bé giật mình nhận lấy túi, sau khi nhìn thấy đồ vật bên trong, cô bé khiếp sợ nói:
"Áo bông màu hồng, là áo bông màu hồng! Anh hai anh…”
Lục Lập Hành ngồi xổm xuống, đặt đồ ăn sang một bên.
Sau đó lại cẩn thận vén mái tóc gần như sắp dán trên mặt Lục Thiên Thiên qua:
"Thiên Thiên."
"Dạ? Anh hai..."
"Em còn quá nhỏ, em không cần hiểu chuyện như người lớn bọn anh, muốn cái gì thì cứ nói, anh hai có tiền, anh hai mua cho em, biết chưa?"
Rốt cuộc vẫn còn là một đứa trẻ.
Tuy rằng hiểu chuyện, nhưng lại làm cho người ta đau lòng.
Lục Lập Hành chỉ hy vọng, em gái của mình cho dù không thể trở thành công chúa, nhưng cũng không thể thua những người khác.
Lục Thiên Thiên mở to hai mắt.
Bị đoán trúng tâm tư, cô bé có chút ngượng ngùng.
Vừa rồi, cô bé còn muốn anh hai trả quần áo.
Nhưng thật ra...
Cô bé thực sự rất thích chiếc váy này!
Lục Tiêm Tiêm chớp chớp mắt, sau đó dùng sức gật gật đầu:
"Em biết rồi, anh hai."
"Ừm, đi đi, đi thay quần áo mới, để chị dâu em cũng nhìn thử một chút."
"Dạ."
Lục Thiên Thiên vui vẻ chạy về phòng.
Cố Vãn Thanh đi tới bên cạnh Lục Lập Hành, sóng vai đứng cạnh hắn, nhìn bóng lưng Lục Thiên Thiên:
"Nhóc con này, cho tới bây giờ đều khiến người ta bớt lo như vậy."
"Cho nên phải cẩn thận che chở."
Lục Lập Hành ôm bả vai cô:
"Còn có em, muốn gì thì cứ nói, ngàn vạn lần không được học Thiên Thiên, biết chưa?"
Cố Vãn Thanh trở tay khoác lên cánh tay hắn, cười ngọt ngào:
"Biết rồi!"
…
Ngày hôm sau.
Lục Lập Hành đến quán cơm nhỏ xem xét quá trình sửa chữa của Tôn Đại Lợi.
Thu dọn một ít đồ đạc, chuẩn bị trở về thôn.
Cố Vãn Thanh bây giờ vẫn còn chưa sinh, năm trước còn có rất nhiều việc phải làm.
Hắn không thể nhàn rỗi trong thị trấn.
Trở về có thể giúp đỡ làm chút việc, còn có thể thuận tiện hoàn tất chuyện xây nhà.
Năm sau liền khởi công!
Vốn định để Cố Vãn Thanh ở lại huyện thành.
Nhưng cô gái này nhất định phải đi theo trở về.
Nói hoa mỹ chính là, ba mẹ quá bận rộn, một mình ở huyện thành có chút nhàm chán.
Nghe nói tết trong huyện càng thêm nhàm chán, hơn nữa còn có thể không có hương vị tết.
Cô muốn trở về ăn tết, chờ năm sau lại đến huyện thành ở!
Lục Lập Hành cũng đành phải đồng ý.
Nhưng vẫn chưa xuất phát.
Lục Lập Hành chỉ thấy xe của Vương Cường dừng ở cửa.
Hắn tiến lên vỗ vỗ bả vai Lục Lập Hành nói:
"Anh Lục, chuyện gì xảy ra với anh vậy? Dọn nhà cũng không nói với tôi một tiếng? Nếu không phải trưởng thôn Lục gọi điện thoại đến chỗ ông chủ của tôi, tôi cũng không biết bây giờ anh đang ở huyện thành."
Lục Lập Hành hơi ngẩn ra, có chút ngượng ngùng:
"Cũng không tính là chính thức chuyển nhà, chuẩn bị năm sau lại nói cho cậu và anh Thiên Lương."
“Ừm, thế này còn tạm được, ông chủ Hoàng nói, hai ngày nay tặng cho anh một đại lễ, chúc mừng anh chuyển nhà!”
"Không cần khách khí như vậy, đến nhà ăn một bữa cơm là được."
"Ha ha, đó cũng không phải do tôi quyết định, người ta mới là ông chủ! Chỉ là anh Lục, hôm nay tôi tới tìm anh là có chính sự.”
Thấy Vương Cường đột nhiên nghiêm túc, trong lòng Lục Lập Hành căng thẳng:
"Sao vậy?"
"Trưởng thôn Lục bảo tôi bàn giao với anh một tiếng, nếu hôm nay anh trở về, các anh ở trên trấn chờ ông ấy một lát, ông ấy có chuyện tìm anh, ông ấy còn ở trên trấn đó! Phỏng chừng là chuyện gấp gáp gì đó, bằng không cũng sẽ không gọi điện thoại đến chỗ ông chủ Hoàng, lại nói tiếp, anh Lục huynh đệ, nhà mới của anh cũng nên lắp điện thoại đi!
------
Dịch: MBMH Translate