"Chú Kiến Quân? Được rồi, em hiểu rồi, cảm ơn anh Vương!”
“Ừ, không cần khách khí, đi, tôi đưa các cậu đến nhà ga.” Vương Cường trực tiếp mở cửa xe ra.
Lục Lập Hành cũng không khách khí, dù sao Cố Vãn Thanh cũng đã lớn bụng rồi, như này cũng thuận tiện hơn nhiều.
Trên đường, Cố Vãn Thanh chỉ ngồi một lúc liền buồn ngủ, cô tựa vào vai Lục Lập Hành, ngủ say.
Vương Cường nói: “Cậu Lục, sang năm cậu làm cửa hàng lớn một chút, như vậy qua mấy tháng là có thể mua xe rồi, đến lúc đó sinh bảo bảo cũng thuận tiện hơn.”
“Vâng, em cũng nghĩ như vậy.”
…
Trấn Lâm Thuỷ.
Lục Kiến Quân tới thị trấn bên trên rất sớm, trông thấy ông, một đám người liền mừng rỡ bu lại:
“Nha, đây không phải là thôn trưởng Lục sao?”
“Thôn trưởng Lục năm nay phát tài rồi nhỉ, sự tích thôn của ông, cả huyện đều biết rồi!”
“Tổng kết cuối năm nay, thôn ông chắc chắn là đứng đầu rồi, đúng là thôn điển hình mà!”
Lục Kiến Quân cười không ngậm miệng vào được, người đi bên cạnh ông cũng phụ hoạ theo: “Việc đó còn phải nói sao? Nếu không thì sao trưởng thôn Lục lại tới sớm như thế chứ? Những năm qua, ông ấy vẫn luôn là người đến cuối cùng đấy!”
Lục Kiến Quân nghe vậy liền có chút xấu hổ, có điều, ông vẫn cực kì vui vẻ.
Vinh dự như này cũng không phải lúc nào cũng có.
Hôm nay chính là buổi tổng kết cuối năm được tổ chức mỗi năm một lần, trưởng thôn của mỗi một thôn đều phải tham gia, báo cáo về thành tích cũng như thiếu sót trong năm vừa qua, đồng thời lập ra kế hoạch cho năm tiếp theo.
Trước đây, mỗi buổi như này ông quả thật luôn cố gắng tới sau cùng để giảm cảm giác tồn tại xuống mức thấp nhất.
Trấn Lâm Thủy tổng cộng có mười một thôn, mỗi năm, thôn Lục gia vì không có bất cứ thành tích nào, thôn dân thôn Lục gia cùng càng ngày càng nghèo, luôn đứng đầu từ dưới đếm lên.
Lục Kiến Quân thực sự cảm thấy mình rất thất bại.
Nhưng năm nay thì khác, nhờ có Lục Lập Hành, nửa sau của năm nay thôn bọn họ đã phát triển vượt bậc.
Bây giờ, thôn Lục gia đã trở thành thôn tiêu biểu ở trấn Lâm Thuỷ, thậm chí có thể nói là thôn có nền kinh tế tốt nhất, tiện nghi nhất toàn huyện Song Thành.
Ông tới sớm, cũng là vì cảm thấy tự tin.
“Mọi người đừng nói như vậy, đừng nói như vậy, mọi người nói như vậy thì mặt mũi thôn trưởng Lý để ở chỗ nào chứ?”
Lý Trường Sinh đang cố gắng giảm cảm giác tồn tại:…
Ông đã trốn sang một bên, im lặng không nói lời này, lão Lục này sao lại không còn chuyện gì để nói mà lôi ông ra như vậy chứ, thật là, tức chết ông mất!
Nếu không phải còn muốn cùng hợp tác với lão Lục kia thì…
Lý Trường Sinh thở phì phò, đi qua một bên khác, không để ý tới Lục Kiến Quân. Sâu trong lòng ông cũng bắt đầu tự trách, chẳng lẽ trước đó mình cũng nói chuyện với người khác như thế sao? Vậy cũng quá cay nghiệt rồi đi? Không được, phải sửa đổi thôi!
Thấy bộ dạng này của ông, tất cả mọi người đều cười: “Ha ha, nhìn trưởng thôn Lý kìa! Thôn trưởng Lục, ông cũng đừng trách ông ấy, lúc trước ông ấy đắc ý tới mờ mắt, về sau chúng tôi cũng sẽ không để ông ấy đắc ý như vậy nữa đâu! Sau này, ngôi vị đứng đầu chỉ sợ ông ấy cũng không giành nổi nữa!”
Lý Trường Sinh:…
Những người này rốt cuộc có biết nói chuyện không thế?
Tuy Lý Trường Sinh vừa rồi vẫn còn nghĩ mình nên thay đổi, nghe đến lời này lại lập tức ném hết những lời tự trách kia ra sau đầu. Ông tiến lên một bước, ngẩng đầu nói:
“Hừ, mặc dù tôi không lấy được vị trí đứng đầu, nhưng chẳng lẽ tôi còn không lấy được vị trí thứ hai? Không giống mấy người, chỉ có thể tranh chỗ từ dưới lên.”
Đám người:…
Cách nói chuyện của Lý Trường Sinh này vẫn giống y hệt như trước đó, chẳng có chút thay đổi nào.
Có một thôn trưởng trong đó không chịu được, liền đứng lên nói: “Thôn trưởng Lý, cũng không thể nói như vậy được, mặc dù năm nay cũng không tranh nổi với thôn Lục gia, nhưng mà thôn trưởng Lý chớ có quên, thôn Lê Hoa cũng không tệ, nếu như là trước đây, bọn họ chắc chắn sẽ vượt qua thôn các ngài, xếp thứ hai!”
Lý Trường Sinh: “Hừ, làm sao có thể? Tôi thế nhưng vẫn còn có đòn sát thủ!”
“Đòn sát thủ gì?” Đám người hoài nghi.
Lý Trường Sinh nhanh chóng đi tới bên cạnh Lục Kiến Quân, vui vẻ nói: “Đương nhiên là hợp tác với vị người đã mở đường cho thôn Lục gia làm gia rồi!”
“Cái gì?”
Tất cả mọi người đều chấn kinh: “Ông… Cách mà lần trước ông nói là…”
Lý Trường Sinh hoàn toàn không cảm thấy đây là chuyện mất mặt gì, ông lại tiếp tục vênh vang đắc ý: “Đúng vậy, chính là như vậy, mặt mũi thì tính là gì chứ? Dẫn dắt cho toàn bộ thôn dân của mình có được cuộc sống tốt mới là quan trọng nhất, ông nói xem có đúng vậy không, thôn trưởng?” “Ha ha ha, vâng vâng vâng, anh nói rất đúng!”
Ánh mắt đám người nhìn Lý Trường Sinh lúc này đều thay đổi.
“Còn có thể như vậy sao? Trưởng thôn Lý, ngài làm vậy là gian lận!”
“Gian lận là thế nào? Sao mấy người không làm thế di?”
“Chúng ta…” Đám người lập tức dồn ánh mắt về phía Lục Kiến Quân:
“Thôn trưởng Lục, ông như vậy là không tốt, ông sao lại không giới thiệu chúng tôi với cậu nhóc kia chứ?”
“Đúng thế đấy thôn trưởng Lục, chúng tôi cũng muốn hợp tác với cậu ấy mà! Nếu như có thể dẫn theo thôn chúng tôi cùng phát triển thì chúng tôi sẽ càng biết ơn hơn!”
“Đúng rồi đúng rồi, hôm nay vừa vặn cũng bình chọn cá nhân tiên tiến, ông đã nộp tư liệu của cậu nhóc kia chưa? Cậu ấy nhất định sẽ được chọn, người lúc nào thì tới vậy?”
“Tôi đương nhiên đã nộp rồi, cậu ấy…”
Nói được nửa câu, LỤc Kiến Quân bỗng nhiên ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng: “Nguy rồi, tôi quên nói với Tiểu Thành rồi, hình như hôm nay nó đi huyện thành được không!”
“Trưởng thôn Lục, ông nhìn ông kìa, nhân tài như vậy mà còn không biết coi trọng, nếu không thì để cậu ấy sang thôn chúng tôi đi!”
“Qua thôn chúng tôi cũng được nhé, tôi chắc chắn ngày nào cũng sẽ quan tâm hỏi han hắn.”
Lục Kiến Quân: …
Ông yên lặng trợn mắt: “Mấy người nghĩ hay thật, người ta là tới huyện thành mua phòng, dọn nhà đấy, tôi có thể quấy rầy người ta được sao? Bây giờ tôi sẽ đi gọi điện thoại, xem cậu ấy có thể trở về hay không.”
“Oa, đã mua cả nhà rồi sao, lợi hại, lợi hại, ông mau gọi nhanh lên đi, nhất định phải kéo cậu ấy tới đây đấy!”
Tất cả mọi người đều vô cùng hứng khởi nói.
Duy chỉ có một người ở phía sau bọn họ, tuổi tác cũng không chênh lệch nhiều lắm so với mấy người này, đang ngồi xổm trên mặt đất, yên lặng hút tẩu thuốc, một câu cũng không nói.
Lý Trường Sinh thấy thế, không nhịn được đi tới: “Thôn trưởng Lưu, tuy rằng năm nay thứ hạng đầu tiên từ dưới lên rất có thể sẽ thuộc về ông, nhưng ông cũng không thể ngồi hút thuốc như thế được, không tốt đối với thân thể, chúng ta đã cao tuổi rồi, vẫn nên đối tốt với chính mình một chút thì hơn.”
Thôn trưởng Lưu ngẩng đầu lên, con mắt vẩn đục nhìn ông một cái, vẫn im lặng.
Lý Trường Sinh nói thầm hai tiếng ,cuối cùng cũng ngồi xổm xuống theo: “Làm soa ậy? Nghe nói thôn các ông đang bán cá, hôm nay không bán sao?”
Trưởng thôn Lưu cuối cùng cũng đưa cái tẩu thuốc đặt xuống mặt đất, dập lửa.
“Ai, làm ăn không dễ dàng như vậy, tôi cũng đã tận lực, nhưng mà thật sự không được, thôn trưởng Lý, mọi người đã khai thác thị trường ở huyện thành như thế nào vậy, sao tôi lại không làm được?”
Vấn đề này, thôn trưởng Lưu đã sầu não nhiều ngày.
Lý Trường Sinh hiếu kỳ hỏi: “Vẫn chưa bán được gì sao? Hay là bồi thường tiền rồi?”
Thôn trưởng Lưu đáp: “Bồi thường tiền, ngày duy nhất không phải bồi thường tiền chính là ngày hôm qua, mà đó cũng là nhờ vận khí tốt, hiếm như hạt cát trong sa mạc vậy, nói tổng thể thì vẫn là bồi thường tiền.
Lý Trường Sinh trầm tư một chút, hỏi: “Vậy thì thế này, trường thôn Lưu, ông cứ tổng kết lại ngày hôm qua một chút xem xem tại sao hôm đó lại không phải bồi thường tiền, khi nào xác định được nguyên nhân rồi rồi thì đi giải quyết là được rồi đi?”
------
Dịch: MBMH Translate