Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 310 - Chương 310 - Lục Lập Hành Thành Toàn Trấn Bánh Trái Thơm Ngon

Chương 310 - Lục Lập Hành Thành Toàn Trấn Bánh Trái Thơm Ngon
Chương 310 - Lục Lập Hành Thành Toàn Trấn Bánh Trái Thơm Ngon

Thôn trưởng Lưu tên là Lưu Lai Phúc.

Ông trầm tư một hồi, ánh mắt lại càng tối hơn: “Tôi cũng đã nghĩ tới rất nhiều biện pháp, nhưng mà đều không được, đại khái là tôi thật sự không làm được!”

“Sao có thể được? Ông nhìn Lục Kiến Quân kìa, lúc trước ông ấy còn kém hơn cả ông, nhưng mà ông ta đi lên thế nào chứ? Ông đương nhiên cũng có thể!”

Lục Kiến Quân: …

Tôi thật sự cảm ơn ngài đấy.

Nhưng ông cũng không nói gì, mấy thôn trưởng này mặc dù miệng hơi ác, nhưng mà tới lúc có chuyện thật thì cách làm người cũng không tệ lắm! Đây cũng là phương thức ở chung của bọn họ.

Lưu Lai Phúc cũng nhìn về phía Lục Kiến Quân. Nếu như thôn bọn họ cũng có một người có năng lực như vậy thì tốt rồi. Đáng tiếc…

Ông lắc đầu: “Ai, được rồi, đi thôi, họp trước đã!”

Mấy người lúc này mới lục tục đi vào phòng họp.

Hội nghị tiến hành như thường lệ, quả nhiên, năm nay thôn Lục gia đứng đầu, thôn Quả Thụ đứng thứ hai, thôn Lưu gia đứng thứ nhất từ dưới lên.

Tất cả mọi người nhiệt liệt vỗ tay, các lãnh đạo cũng vui mừng nhìn Lục Kiến Quân: “Thôn trưởng Lục, năm nay biểu hiện không tệ, thôn mọi người bây giờ phát triển rất tốt đấy!”

Lục Kiến Quân cười đến không ngậm miệng vào được: “Dạ vâng, đều là nhờ công lao của Tiểu Hành cả, tôi cũng chỉ là được nhờ theo thôi!”

“Ha ha, bất kể là ai, có thể kéo theo cả thôn cùng phát triển như vậy đều rất lợi hại, có điều, Lục Lập Hành mà trưởng thôn Lục nói hôm nay không tới sao? Người được vinh danh làm cá nhân tiên tiến năm nay có tiền thưởng đấy! Cậu ấy không đến thì ai lĩnh đây?”

Lục Kiến Quân lại lâm vào thế khó: “Hay là để tôi đại diện nhận thay vậy?”

“Vậy không được, chúng tôi cũng muốn được gặp nhân vật truyền kỳ thôn mọi người một lần, hôm nay nếu như cậu ấy có chuyện gì bận không tới được thì để ngày mai cũng được, trưởng thôn Lục gọi điện thoại hỏi chút đi!”

“Nhưng mà hiện tại cậu ấy không có ở nhà rồi.”

“Như vậy à, thế thì đợi khi nào cậu ấy trở về, trưởng thôn Lục hãy bảo cậu ấy tới thị trấn một chuyến, hôm nay tạm thời tan họp ở đây nhé?”

“A? Chờ một chút, tôi sẽ gọi điện thoại đến huyện thành hỏi một chút, lãnh đạo, không biết tôi có thể mượn điện thoại của các vị một chút được không?”

“Được, nhanh lên! Những trưởng thôn khác ở đây cũng đều đang chờ được lấy thỉnh kinh đấy!” Lãnh đạo nhanh chóng tránh sang một bên cho Lục Kiến Quân đi.

Lục Kiến Quân nhanh chóng đi qua, gọi điện thoại cho Hoàng Thiên Lương, số điện thoại của những người khác ở huyện thành ông cũng không nhớ kĩ.

Sau khi gọi điện thoại xong, Lục Kiến Quân nói: “Phải đợi đến buổi chiều, tôi sẽ đi đến bến xe chờ cậu ấy, nếu như cậu ấy tới, tôi sẽ lập tức dẫn cậu ấy tới đây.”

“Được, vậy những người khác không còn việc gì có thể về trước rồi.”

Lãnh đạo vừa dứt lời, những trưởng thôn khác liền lập tức đứng lên:

“Như vậy sao được? Chúng tôi cũng muốn gặp cậu ấy một chút!”

“Đúng vậy đúng vậy, chuyện về nhà không vội, chúng tôi sẽ ở thị trấn bên này chờ!”

“Ha ha, vậy được rồi, lát nữa mọi người hãy đến nhà ăn ăn cơm.”

Trong đại viện của thị trấn có nhà ăn, lãnh đạo nhanh chóng đã sắp xếp xong cho tất cả mọi người.

Cơm nước xong xuôi, mấy người cùng ngồi một chỗ nghỉ ngơi.

Lưu Lại Phúc ngồi tại chỗ trầm tư một hồi, cuối cùng không nhịn được, muốn nhích tới ngồi cạnh Lục Kiến Quân.

Nhưng mà Lục Kiến Quân bây giờ là hồng nhân, đang bị mấy thôn trưởng vây quanh, ông căn bản không qua đó được, đành phải đi tới bên cạnh Lý Trường Sinh đứng ở bên ngoài đám người.

Ông cẩn thận từng li từng tí lấy ra một bao thuốc, rút ra một cây đưa cho Lý Trường Sinh, cái này ngày thường ông cũng không nỡ hút.

“Thôn trưởng Lý.”

“Ồ, thôn trưởng Lưu, ông đang làm cái gì vậy? Cho thuốc lá thì tôi cũng không giúp được ông đâu.”

Lưu Lai Phúc vội vàng khiêm tốn cười cười: “Không phải, thôn trưởng Lý, là như này, tôi muốn nhờ ông lát nữa giới thiệu tôi với cậu trai kia, xem cậu ấy liệu có cách giúp tôi một chút không, ông nhìn tình huống của tôi bây giờ này, chỉ có thể liều mạng một lần! Thôn trưởng Lục ở bên kia, tôi, tôi có chút…”

“Không chen vào được đúng không? Không có vấn đề gì, lát nữa tôi sẽ giúp ông hỏi một chút, có điều, cái cậu Lục nghiên cứu là phân bón, cách giúp cây nông nghiệp phát triển, cái ông kinh doanh lại đều là cá, cậu ấy cũng không nhất định có thể giúp được, ông cũng đừng ôm hi vọng quá lớn.”

Lưu Lai Phúc nhẹ gật đầu: “Tôi biết, tôi biết, nhưng tôi vẫn muốn hỏi một chút, tôi thực sự cũng không còn cách nào khác…”

Cá trong thôn, còn cứ làm như thế này mãi thì chỉ có mất nhiều thêm thôi.

“Ừ, cứ đợi một lát nữa, cũng chưa chắc cậu ấy đã tới đâu, có điều ông cứ yên tâm, nếu như cậu ấy không tới thì khi nào gặp tôi sẽ giúp ông hỏi một chút.”

“Vâng vâng, cảm ơn thôn trưởng Lý!” Lưu Lai Phúc ngồi xổm bên cạnh Lý Trường Sinh, hai mắt cong cong mỉm cười.

Bốn giờ.

Lục Kiến Quân đứng dậy, đi tới chỗ xe thường hay đỗ lại để đón xe.

Nhưng trưởng thôn khác cũng đi sát theo phía sau.

Lãnh đạo trên trấn cũng muốn đi, nhưng Lục Kiến Quân thấy cảnh này đã bị dọa sợ: “Lãnh đạo, lãnh đạo, ngài đừng như vậy, chúng tôi đi đón là được rồi, nếu như cậu ấy biết ngài tự mình tới, có lẽ sẽ rất ngượng ngùng.”

Lãnh đạo lúc này mới dừng bước: “Vậy được rồi, mọi người đi đi, tôi ở văn phòng chờ mọi người.”

“Vâng.”

Lục Kiến Quân lúc này mới dẫn một đám người cùng rời đi.

Lúc gần tới điểm đỗ xe thì LỤc Kiến Quân đã thấy xe đỗ lại rồi, nhưng lại vẫn chưa thấy Lục Lập Hành đâu.

Lục Kiến Quân hơi nhíu mày: “Xem ra TIểu Hành quá bận nên không tới được rồi, ai, được rồi, tôi trở về hẹn thời gian với cậu ấy xong sẽ báo lại cho mọi người sau.”

Mọi người có chút thất vọng:

“Vậy được rồi, thôn trưởng Lục, làm phiền ông.”

Nhưng mà, ngay lúc mọi người chuẩn bị rời đi, Lục Kiến Quân lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ phía sau lưng: “Chú Kiến Quân, chú ở đây làm gì vậy?”

Lục Kiến Quân vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy Lục Lập Hành.

“Tiểu Hành? Mấy đứa về rồi à?”

“Vâng, về rồi ạ, Vãn Thanh có hơi mệt mỏi, xe lát nữa mới đi, cháu thấy chú chưa đến nên ngồi trên xe nghỉ ngơi một lát, chú Kiến Quân, chú tìm cháu làm gì vậy?”

Tình huống này nhìn có vẻ hơi khoa trương quá rồi!

Cố Vãn Thanh có chút bối rối cào cào lưng Lục Lập Hành. Cái tên này, rõ ràng là tự mình không muốn xuống xe, còn lấy cô ra làm bia đỡ đạn.

Lý Trường Sinh vốn cũng định tiến lên chào hỏi Lục Lập Hành, nhưng bây giờ có quá nhiều người, ông căn bản không chen lên được.

Nhưng Lưu Lai Phúc ở bên cạnh ông lại nóng ruột: “Cậu, cậu ấy không phải… cậu ấy….”

Thấy Lưu Lai Phúc gấp gáp như vậy, Lý Trường Sinh cho là ông muốn mau chóng nói với Lục Lập Hành về khốn cảnh của mình, liền vỗ vỗ bả vai Lưu Lai Phúc, an ủi ông: “Thôn trưởng Lưu, đợi một chút nữa thôi, ông Lục sẽ giới thiệu cậu ấy với chúng ta sau, bây giờ có nhiều người, lát nữa tìm cơ hội nói chuyện với cậu ấy sau.”

“Được, cũng được.” Lưu Lai Phúc nhẹ gật đầu.

Hơn nữa, kể cả bây giờ có đi lên hỏi thì cũng chưa chắc cậu ta đã nhớ rõ ông. Dù sao hai người cũng chỉ gặp một lần lúc bán cá, cũng không có quan hệ sâu sắc gì.

Lúc này, Lục Lập Hành đã bị bao vây.

Lục Kiến Quân đứng ở trung tâm, chào hỏi hai người: “A, Vãn Thanh, sao cháu cũng cùng Tiêu Hành trở về rồi? Hai đứa không phải đã tới huyện thành ở rồi sao?”

“Không ạ,về ăn tết, huyện thành bên kia năm sau lại lên.”

“Ha ha, được, vẫn là ăn tết ở thôn chúng ta náo nhiệt hơn, tới tới tới, TIểu Hành, giới thiệu cho mọi người biết, đây chính là các thôn trưởng của trấn Lâm Thuỷ chúng ta, vị này là thôn trưởng Vương, vị này là thôn trưởng Trương, còn có vị này, vị này là thôn trưởng Lâm…”

Giới thiệu một vòng xong, Lục Kiến Quân đi tới bên cạnh Lý Trường Sinh và Lưu Lai Phúc: “Thôn trưởng Lý thì không cần phải giới thiệu, ông đi qua một bên, đừng cản trở chúng tôi!”

Lý Trường Sinh:…

Nhưng ông không nói gì, vẫn yên lặng lùi về sau một bước.

Lục Kiến Quân chỉ chỉ vào Lưu Lai PHúc, tiếp tục giới thiệu: “Tiểu Hành, vị này là thôn trưởng Lưu của thôn Lưu gia.”

“A, hoá ra là thôn trưởng Lưu, chào chú, chú Lưu, cháu là Lục Lập Hành, cái kia, hôm qua chú đã bán được cá rồi sao?”…

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment