Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 311 - Chương 311 - Vãn Thanh, Có Một Nửa Công Lao

Chương 311 - Vãn Thanh, Có Một Nửa Công Lao
Chương 311 - Vãn Thanh, Có Một Nửa Công Lao

Lưu Lai Phúc ngây người, ông không nghĩ tới Lục Lập Hành vậy mà cũng nhớ rõ mình.

Ông đi lên phía trước một bước, nghiêm túc nói: “Bán bán, cá đã thực sự sống lại.”

Lý Trường Sinh và Lục Kiến Quân đều kinh ngạc: “Hai người… Hai người quen biết nhau sao?”

Lục Lập Hành nhẹ gật đầu: “Vâng ạ, hôm qua cháu và Thiên Thiên có mua ba con cá ở chỗ thôn trưởng Lưu, thổn trưởng còn giảm giá cho chúng cháu nữa.”

“Ai, cũng không phải mà, cá tôi bán cho cậu hôm qua là đã sắp chết rồi, cậu đã không chê, tôi còn phải cảm ơn ấy chứ, là thế này, chỗ cá còn lại của tôi hôm qua, cậu Lục đây có bảo tôi chờ một chút, nói rằng không chừng cá vẫn còn có thể sống, không nghĩ tới bọn chúng thực sự không chết, hơn nữa còn đặc biệt linh hoạt, tôi đã bán được mấy chục đồng đấy! Nói đến vẫn phải cảm ơn cậu Lục đây.” Lưu Lai Phúc vẻ mặt tràn đầy cảm kích.

Nhưng lời này, đám người lại không một ai tin:

“Thần kì như vậy sao? Cậu Lục còn có thể giúp cho cá khởi tử hồi sinh à?”

Lục Lập Hành đành phải bất đắc dĩ giải thích: “Không phải, cá của thôn trưởng Lưu vốn là sẽ không chết rồi.”

Thấy mọi người vẻ mặt vẫn tràn đầy nghi ngờ, Lục Lập Hành liền nhanh chóng đổi chủ đề: “Chú Kiến Quân, chú gọi cháu và Vãn Thanh tới là có chuyện gì quan trọng sao?”

Không phải gọi hắn tới đây để một đám thôn trưởng chiêm ngưỡng đấy chứ? Chẳng dễ chịu chút nào.

Lục Kiến Quân vội vàng nói: “À à, đúng rồi, lãnh đạo trên thị trấn nói sẽ trao tặng danh hiệu cá nhân tiên tiến cho cháu, bảo cháu tới lĩnh thưởng.”

“Thật vậy sao?” Lục Lập Hành còn chưa lên tiếng, Cố Vãn Thanh đã mặt mũi tràn đầy kinh hỉ hô lên: “Danh hiệu cá nhân tiên tiến sao?”

Cố Vãn Thanh vui mừng giữ chặt lấy cánh tay Lục Lập Hành lay lay, không cần nói cũng biết cô vui tới mức nào.

Đám người thấy thế cũng không khỏi mỉm cười, tuổi trẻ bây giờ thật sự là quá đáng yêu.

Lục Kiến Quân ho nhẹ một tiếng: “Đúng vậy, Vãn Thanh, Tiểu Hành nhà cháu bây giờ thật khó lường mà, đi thôi, chúng ta đi lĩnh thưởng!”

Cố Vãn Thanh lúc này mới ý thức được hành vi của mình có chút không ổn. Cô ngượng nghịu bỏ cánh tay Lục Lập Hành ra, nói: “Vâng, vâng, được ạ.”

Bị Lục Lập hành sủng quá lâu, phép tắc cô cũng quên luôn rồi. Chuyện đại sự, phụ nữ không thể tùy ý phát biểu ý kiến được, có điều, cô vẫn rất là vui vẻ.

Đang nghĩ ngợi, Cố Vãn Thanh đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay ấm áp. Cúi đầu nhìn, cô đã thấy Lục Lập Hành đang nắm lấy tay mình.

Hắn không e dè nói: “Đi thôi, anh đạt danh hiệu cá nhân tiên tiến, có một nửa công lao là của em đấy.”

“Có chỗ nào chứ?” Cố Vãn Thanh lập tức xấu hổ.

“Tại sao không có? Là em giúp anh chăm nom nhà cửa, anh mới có thể phát huy hết khả năng được!”

Đám người: “Ồ!”

“Tiểu Hành à, một đám lão già chúng tôi còn ở đây, cậu và cô vợ nhỏ lại còn thì thầm to nhỏ với nhau vậy chứ.”

Cố Vãn Thanh lại cúi thấp đầu hơn, không dám nói tiếp. Còn nói tiếp như vậy nữa, cô sẽ phải đào một cái lỗ dưới đất mà chui vào mất.

Rất nhanh sau đó, mọi người đã đến cửa phòng hội nghị.

Lãnh đạo trấn đang đứng ở cửa ra vào chờ bọn họ, vừa thấy người, ông đã lập tức tươi vui hớn hở tiến lên đón: “Đây chính là cậu Lục sao?”

Lục Lập Hành nhẹ gật đầu: “Vâng, là cháu ạ.”

“Còn đây là?”

“Là vợ cháu, Cố Vãn Thanh.”

“Thì ra là thế, vợ cậu sắp sinh rồi sao, tới tới tới, đừng đứng ở ngoài mãi thế, mau vào trong đi.”

Cố Vãn Thanh vốn còn nghĩ đến lúc tới nơi cô phải tự tìm cho mình một chỗ nghỉ ngơi mới được, để Lục Lập Hành tự đi vào, không nghĩ tới vị lãnh đạo trấn này chẳng có chút nghiêm khắc nào, còn tự mình mở cửa cho cô. Cô không thể làm gì khác hơn là lên tiếng nói cảm ơn, sau đó đi vào.

Tất cả mọi người đều đi vào rồi, vị lãnh đạo trấn mới mở lời, nói: “Mọi người hẳn đều đã biết mục đích chúng ta ở đây lúc này, thôn Lục gia nhờ có trưởng thôn Lục và cậu Lục, Lục Lập Hành đây mà phát triển nhanh chóng, tôi tin chắc rằng chẳng bao lâu sau, ở huyện thành chúng ta, thậm chí cả thành phố chúng ta sẽ đạt được thành tích lớn!

Gọi cậu Lục tới đây cũng là để mọi người nhìn thấy một tấm gương sáng, sau này cứ nói theo gương cậu mà phấn đấu là được!

Chúng ta phải cố gắng hết sức để toàn bộ thôn dân đều có cơm ăn, mọi người nhớ rõ rồi chứ!”

Tất cả mọi người lập tức gật đầu: “Nhớ rõ!”

Trong chuyện đại sự như này, tất cả trưởng thôn ở đây không một ai tụt lại phía sau.

“Tốt, cậu Lục, chúng tôi đã cùng nhau thương lượng, quyết định trao tặng danh hiệu cá nhân tiên tiến cho cậu, mặt khác, bởi vì phát triển tốt, tiền thưởng đương nhiên cũng sẽ không thiếu!”

Nói rồi, lãnh đạo trấn lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc cờ thưởng và một cái hồng bao, đưa cho Lục Lập Hành: “Đây là cờ thưởng vinh danh cậu, còn cả cái này là hồng bao một nghìn tệ, là ban lãnh đạo thị trấn khuyến khích cậu tiếp tục phát triển sự nghiệp của mình, cũng hy vọng cậu có thể tiếp tục giúp đỡ những thôn dân của mình cùng nhau đi lên con đường làm giàu.”

Lục Lập Hành mỉm cười, nhẹ gật đầu: “Vâng, cảm ơn lãnh đạo.”

Hắn nhận lấy cờ thưởng và hồng bao, sau đó không do dự, quay đầu liền đưa hồng bao cho Lục Kiến Quân, còn cờ thưởng thì đưa cho Cố Vãn Thanh.

Lục Kiến Quân hơi sững sờ: “Tiểu Hành, cháu làm gì vậy?”

Lục Lập Hành đáp: “Cờ thưởng cháu sẽ giữ, nhưng hồng bao này là kết quả nỗ lực của cả thôn chúng ta, một mình cháu cũng sẽ chẳng làm nên chuyện lớn gì, cho nên, số tiền này đúng ra phải thuộc về cả thôn, chú Kiến Quân, chú cầm đi, ăn tết năm nay, chú hãy phát phúc lợi cho mọi người nhé!”

Lời này của hắn vừa nói ra, đám người trong phòng lập tức quăng tới ánh mắt hâm mộ và tán thưởng.

Trong lòng tất cả mọi người chỉ có một suy nghĩ, cậu trai này có khả năng rất lớn, tiền đồ bất khả hạn lượng.

Nhưng đồng thời lại cảm thấy có chút chua xót trong lòng, một người lợi hại như vậy tại sao không ở thôn mình chứ?

Lục Kiến Quân liền khoát khoát tay: “Không không không, làm như vậy không được.”

Cố Vãn Thanh cũng đứng lên nói: “Chú cầm đi chú Kiến Quân, xem như là chút tâm ý của cháu và Tiểu Hành với mọi người trong thôn, cháu và Tiểu Hành bao nhiêu năm qua cũng luôn nhờ mọi người chăm sóc cả.”

Lục Kiến Quân trong lòng chua chua.

Tất cả mọi người ở thôn Lục gia đều rất đoàn kết, điểm này ông đã biết từ lâu, bất kể là nhà ai cần hỗ trợ, tất cả mọi người đều chưa từng do dự qua. Lúc nghèo khó cũng vậy, bây giờ cũng thế.

Nhưng không nghĩ tới, cách nghĩ, lối sống tốt đẹp này lại đem đến cho họ thay đổi lớn như vậy.

Vị lãnh đạo trấn lúc này cũng nở nụ cười: “Ha ha, thôn trưởng Lục, thôn mọi người lại có một người khó lường như vậy, thế này đi, tiền này thôn trưởng Lục cứ cầm lấy, dùng trong thôn cũng được, cậu Lục, tôi sẽ đáp ứng của cậu một yêu cầu, cậu ở chỗ này có gì chúng tôi có thể giúp, cậu cứ việc nói, ban lãnh đạo trấn chúng tôi chỉ cần có thể hỗ trợ, nhất định sẽ gắng hết sức lực giúp đỡ cậu!”

Nhân tài tốt như vậy, bất kể là yêu cầu gì cũng phải giúp hắn thực hiện. Cậu trai này tương lai nói không chừng còn có thể mang đến càng nhiều phúc lợi cho thị trấn này.

Lãnh đạo trấn đã nghĩ như vậy.

“Không có…” Lục Lập Hành vừa lên tiếp đáp, lãnh đạo trấn đã nói tiếp:

“Cậu chớ nóng vội trả lời, trước cứ suy nghĩ thật kĩ đi.”

Lục Lập Hành bị chọc cười, hắn đành phải nghiêm túc suy nghĩ một hồi.

Đột nhiên, trong đầu hắn đột nhiên nảy ra một ý: “Lãnh đạo, chỗ cháu quả thật có việc cần nhờ ngài giúp đỡ.”

“Cậu cứ nói đi.”

“Cháu muốn xây nhà, ngài có thể giúp cháu tìm công nhân thi công tốt một chút được không? Cả vật liệu xây dựng nữa ạ, năm sau cháu sẽ bắt đầu xây rồi, tiến độ hiện giờ có chút chậm, người trong thôn cũng bận bịu nhiều việc, chờ tới khi bảo bảo nhà chúng cháu chào đời rồi, tròn tháng xong có lẽ chúng cháu sẽ dọn về ở.”

Dù sao cũng là lớn lên ở thôn Lục gia, kiếp trước Lục Lập Hành đã nghĩ tới việc xây một căn nhà thật lớn ở thôn rồi.

Kiếp này, hắn nhất định phải thực hiện được nguyện vọng…

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment