Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 312 - Chương 312 - Đây Không Phải Là Trùng Hợp

Chương 312 - Đây Không Phải Là Trùng Hợp
Chương 312 - Đây Không Phải Là Trùng Hợp

“Cái này sao?” Vị lãnh đạo trấn hơi nhíu mày lại, gật đầu nói: “Được không thành vấn đề, nhà cậu có đủ không? Tôi có thể cấp cho cậu thêm một ít đất.”

Nhà ở bây giờ của Lục Lập Hành rất nhỏ, nếu như muốn xây nhà mới, có lẽ đúng thật là phải mở rộng.

Lục Lập hành nhẹ gật đầu: “Vâng, vậy làm phiền lãnh đạo rồi.”

“Được, tôi sẽ tìm người thử, bảo họ liên hệ lại với cậu sau, năm sau sẽ bắt đầu khởi công.”

Chuyện này quyết định xong xuôi xong, đám người lại cùng ngồi lại một chỗ, bắt đầu khen ngợi Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh.

Mắt thấy sắc trời đã càng ngày càng tối, mọi người mới dần rời đi.

Lúc này cũng không còn tuyến xe nào nữa, may mà Lục Kiến Quân đã tìm xe ba bánh từ trước. Ông dẫn theo Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh, chuẩn bị đưa hai người cùng về nhà.

Nhưng mà, mới đi được mấy bước, Lục Kiến Quân phát hiện LÝ Trường Sinh và Lưu Lai Phúc cứ đi theo sau bọn họ mãi. Ông tò mò quay đầu hỏi: “Thôn trưởng Lý, thôn trưởng Lưu, hai người làm sao vậy? Có chuyện gì sao? Sắc trời đã tối thế này rồi, sao hai người vẫn chưa về nhà? Muốn tới thôn Lục gia chúng tôi làm khách sao? Không phải tôi đã nói rồi sao, xe ba bánh kia quá nhỏ, không kéo được nhiều người như vậy đâu.”

Lý Trường Sinh:…

Ông trợn trắng mắt, nói: “Không phải là tôi muốn tìm mấy người, mà là thôn trưởng Lưu muốn, hơn nữa, thôn trưởng Lưu cũng không phải tới tìm ông, mà là tìm Lục Lập Hành.”

“À…” LỤc Kiến Quân nghe xong lời này liền nghiêng người che đi Lục Lập Hành: “Lý Trường Sinh, lão già nhà ông có phải cho rằng mình mình không chiếm được Tiểu Hành nhà chúng tôi, cho nên mới kéo người cùng tới hợp mưu định lừa gạt Tiểu Hành nhà chúng tôi đi không? Tôi nói cho ông biết, nằm mơ đi!”

Lý Trường Sinh:…

Cái gì mà chiếm được với không chiếm được, sao lại xuyên tạc lời nói của ông ta như vậy chứ?! Nếu như Lục Lập Hành đồng ý tới thôn bọn họ, ông chắc chắn sẽ không do dự mở rộng cửa hoan nghênh rồi! Còn không phải là người ta không nguyện ý sao?

“Được rồi được rồi, thôn trưởng Lưu có chính sự, Tiểu Hành, tôi cũng chỉ là dẫn đường chút thôi, ông ấy muốn nhờ cậu giúp một chút, cậu xem, có thể xin của cậu mấy phút được hay không?”

Lục Lập Hành bị màn đấu võ mồm của mấy người này làm cho buồn cười, hai người này ở chung một chỗ, quả thật đúng là không yên ổn nổi.

“Chú Kiến Quân, để cháu đi xem một chút, thôn trưởng Lưu, chú có chuyện gì vậy?”

Ấn tượng của Lục Lập Hành với thôn trưởng Lưu này cũng không tệ lắm. Nếu như có thể giúp được, hắn ngược lại sẽ không keo kiệt mà giúp một tay.

Lưu Lai Phúc lúc này mới cười theo, nói: “Cậu Lục, là như này, tôi nghe thôn trưởng Lý nói quả kiwi ở thôn họ là nhờ có cậu cứu vớt, tôi muốn hỏi một chút xem liệu cậu có cách có thể cứu lấy thôn chúng tôi như vậy được hay không? Cá kia của thôn chúng tôi thật ra đều còn rất tươi, chỉ có điều năm vừa qua không bán được, mọi người sợ là sẽ không chịu đựng nổi, không tìm ra cách duy trì thì sẽ chết đói cả.

Thôn Lưu gia của chúng tôi vốn đã rét vì tuyết lạnh vì sương, chỉ sợ là năm nay sẽ không qua nổi, cá kia, mấy tháng trước tôi thấy mọi người đều nghĩ cách kiếm tiền, liền nảy ra suy nghĩ dẫn theo toàn thôn cũng làm chút gì đó, cho vay đi mua bột cá.

Bây giờ, chỉ sợ là đã hại toàn thôn dân rồi, cậu Lục, hôm qua cậu nói cá kia có thể sống, sau đó, bọn chúng thật sự sống, mặc dù tôi biết đó chỉ là trùng hợp, nhưng mà tôi vẫn muốn thử một lần.

Nếu như cậu có cách gì, chúng tôi cũng sẽ giống như thôn trưởng Lý, sẽ chia cho cậu một nửa lợi nhuận sau khi thu hoạch. Nhưng mà…”

Thôn trưởng Lưu nói được một lúc liền không còn chút sức lực nào nữa.

“Tôi thật sự không biết cá của tôi liệu có thu được lợi nhuận hay không, tôi…”

Thôn trưởng Lưu lau khuôn mặt, cuối cùng thở dài.

Nói xong những lời này, đến ông cũng cảm thấy mình thật sự quá đần. Sao có thể nghe gió là mưa, nói làm là làm. Bây giờ chẳng những hại chính mình, mà còn hại toàn bộ thôn.

Mặc dù thôn dân không có ai trách ông, nhưng nhìn cuộc sống của họ cả năm qua đều vất vả chật vật, Lưu Lai Phúc trong lòng tràn đầy áy náy.

“Đó không phải là trùng hợp.”

Lưu Lai Phúc đang tự trách chính bản thân mình thì đột nhiên nghe thấy Lục Lập Hành nói như vậy.

Ông ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc: “Cái… Cái gì cơ?”

Lục Lập Hành nhắc lại: “Cháu nói là, cháu có cách, chuyện cá ngày hôm qua cũng không phải là trùng hợp, cháu sở dĩ không dám khẳng định là vì cháu không biết cái kia của cháu rốt cuộc có hữu dụng hay không, bây giờ xem ra là có hữu dụng rồi.

Có điều, thôn trưởng Lưu, mặc dù thứ ia của cháu có hữu dụng với cá, nhưng mà cá kia nếu như vẫn còn sử dụng cách vận chuyện đó tới huyện thành thì trên đường vẫn sẽ tổn thất rất nhiều.

Như này, hai ngày tới cháu sẽ đi huyện thành xem một chút xem có nguồn tiêu thụ nào không. Nếu như có, cháu sẽ liên hệ với chú, dựa theo lời chú vừa nói, cháu lấy một nửa lợi nhuận, còn lại là của chú và thôn dân chia nhau.”

“Được được, được được, cảm ơn cậu Lục, cảm ơn cậu Lục.”

“Không có việc gì, vừa vặn cháu cũng muốn xây nhà, cũng cần tiền, có điều cháu không dám hứa chắc rằng sẽ có nguồn tiêu thụ, thôn trưởng Lưu, trước chú đừng lo lắng quá, cứ trở về chờ tin tức của cháu trước nhé?”

“Được, được, được.” Lưu Lại Phúc vội vàng đáp, mũi có chút chua xót, nước mắt suýt chút nữa đa rơi xuống rồi.

Tuy rằng bây giờ mọi chuyện vẫn còn chưa đâu vào đâu, nhưng có được lời đáp ứng của Lục Lập Hành, với ông mà nói chính là sự an ủi tinh thần to lớn: “Vâng, cũng không còn sớm nữa, mọi người về nhà đi, đúng rồi, thôn trưởng Lý, có thể cung cấp ít kiwi của mọi người cho cửa hàng hoa quả của cháu được không?”

“Được, ngày mai sẽ đưa tới.”

“Vâng.”

Nói chuyện xong với hai vị trưởng thôn, ba người mới ngồi lên xe ba bánh rời đi.

Một đường này, Lục Lập Hành luôn ngồi bên đỡ Cố Vãn Thanh.

Lục Kiến Quân thì giả bộ không nhìn thấy, cả đường đi vui tươi hớn hở.

Trước kia, mỗi khi ông trở về thôn đều không nỡ ngồi xe, đều đi bộ về. Mỗi lần đi tốn cả hơn nửa ngày.

Bây giờ nhớ có Tiểu Hành, cuộc sống của bọn họ càng ngày càng tốt. Thôn Lục gia đã có hơn nửa thôn dân mua xe đạp. Còn có mấy nhà mua cả xe ba bánh. Bây giờ đi lại cũng thuận tiện hơn nhiều.

Ông lại nhìn hồng bao trong tay một chút, không khỏi cảm khái: “Tiểu Hành, cháu nói nên mua cho mọi người trong thôn cái gì thì tốt đây?”

Lục Lập Hành cười đáp: “Sắp tết rồi, mua ít thịt, rau quả các thứ, giữa mùa đông như này, mọi người đều không có đồ ăn gì, cũng không có tiền để mua, vừa lúc chúng ta có, giúp mọi người cùng đón một năm mới thật vui vẻ!”

“Ừm, cũng đúng, trên thị trấn trước đó còn phát phụ cấp cho mỗi thôn, cộng lại, có thể cùng nhau đón một năm mới thật vui vẻ rồi!” Lục Kiến Quân bây giờ tràn ngập chờ mong.

Có điều, chuyện này Lục Lập Hành cũng không cần nhọc lòng: “Tiểu Hành, nhà cháu định xây mới như thế nào vậy? Có ý tưởng gì chưa? Muốn chú tham mưu cho cháu chút không? Hay là tìm một nhà thiết kế? Chú nghe nói có nhà thiết kế chuyên môn thiết kế nhà ở đấy.”

Lục Lập Hành khoát tay áo: “Không cần đâu ạ, cái này tự cháu sẽ thiết kế!”

“Tự thiết kế? Ha ha ha, Tiểu Hành à, cháu sao cái gì cũng biết làm vậy? Được rồi, vậy chú sẽ không tham gia vào nữa, đến lúc nào xây xong chú sẽ tới xem một chút! Ai, cũng không biết lúc nào bọn chú mới có thể xây nhà mới như vậy đây!”

Lục Lập Hành cười cười: “Chú Kiến Quân, chú đừng lo lắng, nói không chừng mấy năm nữa, cả thôn chúng ta đều có thể xây nhà mới, đến lúc đó có thể thống nhất thiết kế, xây kiểu như biệt thự, khung cảnh kia, chắc chắn nhìn rất đẹp!”

Ngày thứ hai.

Lục Lập Hành đi tưới huyện thành thật sớm.

Đã đồng ý với chuyện của thôn trưởng Lưu rồi, hắn phải đi xem thị trường cẩn thận, cũng không biết cá này có bán được không….

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment