Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 315 - Chương 315 - Con Gái Tôi, Tôi Dương Nhiên Đau Lòng

Chương 315 - Con Gái Tôi, Tôi Dương Nhiên Đau Lòng
Chương 315 - Con Gái Tôi, Tôi Dương Nhiên Đau Lòng

Trong một tiểu khu cao cấp nào đó ở huyện Song Thành.

Doãn Hạo cầm trong tay một con cờ, suy nghĩ một lát.

Ông đặt quân cờ xuống, sau đó nói với người đàn ông khoảng tuổi mình ở đối diện: “Lão Trương, đến lượt ông.”

“À, được được!”

Trương Thiên Hoa cầm con cờ của mình lên, nghiêm túc suy nghĩ, vừa suy nghĩ vừa nói: “Lão Doãn à, ông có muốn nhân lúc này suy nghĩ một chút xem mình muốn bao nhiêu lễ hỏi không? Tôi đánh cờ với ông xong sẽ về chuẩn bị!”

“Ha ha, bát tự còn chưa xem không phải sao? Bây giờ đã nghĩ không phải là hơi sớm à?”

Trương Thiên Hoa cười: “Không sớm, không sớm, con bé Tuyết Kỳ kia chắc chắn sẽ không giải quyết được chuyện ngày mai, cho nên là, hôn sự này nó trốn không thoát đâu!”

Doãn Hạo thở dài: “Ai, đều tại tôi đã nuông chiều nó quá lâu nên nói mới thành ra tuỳ hứng như vậy, cũng mong lão Trương không chê cười!”

“Làm sao mà tôi chê cười được? Tôi thương nó còn không kịp, Đông Tử nhà chúng tôi có thể nói là không phải Tuyết Kỳ thì đời này không cưới đấy!”

Trương Thiên Hoa vừa nói, vừa đặt quân cờ xuống, ông không nhìn thấy sắc mặt Doãn Hạo có chút khó coi.

“Lão Trương à, ông sao lại có thể chắc chắn nó sẽ không thành công như thế chứ? Đông Tử nhà các ông có phải đã làm gì rồi không?”

“Cái này à, bí mật, tôi sẽ nói cho ông biết sau!” Trương Thiên Hoa cười mờ ám, “Đến lượt ông!”

Doãn Hạo lấy ra một quân cờ, tâm tư lại hoàn toàn không ở chỗ này.

Một lát sau, ông che bụng: “Lão Trương, tài nghệ chơi cờ của ông càng ngày càng lợi hại rồi, ván này đã đánh quá lâu, tôi không nhịn được nữa, phải đi giải quyết cái đã, quay lại sẽ tiếp tục sau, ông trước cứ uống trà đi!”

“Ha ha ha, được được, ông đấy, nhiều năm như vậy rồi cũng chẳng có chút tiến bộ nào, mau đi đi, tôi ăn chút trái cây!”

Nói rồi, Trương Thiên Hoa cầm lấy quýt trên mặt bàn, bắt đầu nghiêm túc ăn: “Quýt này cũng không tệ…”

Doãn Hạo nhân lúc này đi ra khỏi cửa. Ông không đi vào phòng vệ sinh, mà đi tới một gian phòng khác.

Nghĩ một hồi, ông cầm điện thoại lên, gọi một cuộc điện thoại: “Alo? Quản lý Phạm, là tôi, Doãn Hạo.”

Phạm Vũ tiếp điện thoại, nghe vậy thì có chút lo lắng: “Ông chủ, là tôi là tôi, sao vậy, có chuyện gì sao?”

Doãn Hạo nghe giọng điệu Phạm Vũ vậy liền nhíu mày lại: “Làm sao vậy? Tiệm cơm bên kia xảy ra chuyện gì rồi sao? Là chuyện Tuyết Kỳ không giải quyết được sao?”

“Đúng vậy ạ, có điều…” Phạm Vũ còn chưa nói hết lời đã nghe thấy Doãn Hạo sốt sắng cắt đứt: “Sao cậu không nói sớm cho tôi biết? Mau nói đi, có chuyện gì? Lát nữa giấu diếm tiểu thư, điều động toàn bộ nhân mạch của chúng ta, giúp tiểu thư giải quyết!” Doãn Hạo càng nói càng kích động.

Phạm Vũ khẽ giật nảy mình. Hắn hiếu kỳ hỏi: “Ông chủ, ngài không phải đã bảo là để tiểu thư tự mình giải quyết sao? Nói là không giải quyết được sẽ phải gả cho Trương Đông của Trương gia kia, sao lại thay đổi chủ ý rồi?”

Doãn Hạo còn đang sốt ruột, ông không rảnh nói nhảm với Phạm Vũ: “Cái gì mà thay đổi chủ ý? Con gái ruột của tôi, tôi đương nhiên phải giúp rồi, nó không muốn gả cho Trương Đông thì tôi sẽ ép nó phải gả sao? Chỉ có điều từ khi bé đã định hôn ước với bên đó cho nó rồi, tôi trực tiếp đi từ hôn sẽ không tốt mới nghĩ tới cách này, Tam Tiên Cư của chúng ta có mấy người các cậu, để nó chống đỡ một tháng khẳng định sẽ không có vấn đề gì cả!

Nhưng mà sao đột nhiên lại xảy ra chuyện? Thằng nhóc Trương Đông kia đã làm cái gì?”

Phạm Vũ nghe vậy, nở nụ cười: “Tôi biết ông chủ không phải loại người như vậy mà! Ngày thường rõ ràng thương Tuyết Kỳ như vậy, sao lại đột nhiên giao cho tiểu thư nhiệm vụ lớn như thế được chứ.

À đúng rồi, chuyện là thế này, ông chủ, ngày mai không phải chúng ta có chuyện cần dùng cá sao? Cậu nhóc Trương gia kia đã mua toàn bộ cá khắp thành phố này rồi, chúng ta không mua được, tiểu thư cũng sợ đến sắp khóc rồi!

Có điều vfwa rồi chúng tôi gặp được một người bán cá, cậu ta nói chỗ cậu ta có cả, mọi chuyện đã giải quyết xong, chúng tôi đã đi lấy cá đây! Có điều ông chủ, tin tức này ngài tuyệt đối đừng truyền ra ngoài, tiểu thư nói không muốn chúng tôi nói ra! Tiểu thư muốn cho Trương Đông chút ngạc nhiên, ông chủ, ngài tuyệt đối đừng nói là tôi nói cho ngài biết đấy nhé, nếu không tiểu thư nhất định sẽ không tha cho tôi.”

Doãn Hạo nghe xong, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: “Được rồi, tôi biết rồi, Tuyết Kỳ từ lúc nào lại thông minh như vậy rồi? Cậu xác định có thể làm được chứ?”

“Có thể, nếu như cậu bán cá kia không gạt người, chủ ý kia vẫn là do cậu ta nói cho tiểu thư đấy ạ, ngài cứ yên tâm, tôi sẽ tự mình đi, xảy ra vấn đề thì sẽ khiến cậu bán cá kia phải trả giá đắt!”

“Ừm!” Doãn Hạo nhẹ gật đầu: “Nếu như giải quyết được xong xuôi mọi việc thì nhớ cám ơn người ta thật tốt!”

“Vâng, chúng tôi có chừng mực, ông chủ, tôi phải đi ngay đây, nếu không sẽ không đuổi kịp mất!”

“Được!”

Cúp điện thoại, Doãn Hạo nghĩ một hồi, vẫn cảm thấy không yên lòng. Ông cầm điện thoại lên, lại gọi điện tiếp: “Aloo? Giúp tôi mua ba trăm cân cá, phải tươi mới, trước cứ nuôi tạm, nếu như ngày mai Tam Tiên Cư xảy ra vấn đề gì thì tranh thủ thời gian đưa qua.”

“Vâng, ông chủ.”

“Đừng để Tuyết Kỳ biết là tôi làm.”

“Vâng, ông chủ!”

Cúp điện thoại lần này xong, Doãn Hạo cuối cùng mới an tâm hơn được, chỉ là, đôi lông mày nhíu chặt vẫn chưa hề thả lỏng.

Trương Đông này, thế mà lại giở mánh khoé đằng sau như vậy. Quá đáng!

Thương lượng với Doãn Tuyết Kỳ bên này xong, Lục Lập Hành liền dẫn theo Phạm Vũ lái xe tới thôn Lưu gia.

Bởi vì là xe cá nhân cho nên tốc độ cũng nhanh hơn chút.

Lục Lập Hành đã tính toán thời gian thử, khoảng giữa trưa bọn họ sẽ đến nơi, sau đó bảo các thôn dân đánh bắt cá. Ban đêm bọn họ có thể trở về được rồi.

Chỉ có điều thời gian sẽ hơi muộn, đại khái là hôm nay không có thời gian để về nhà. Cũng không biết Vãn Thanh đang làm cái gì. Tối nay vẫn nên gọi điện thoại cho cô biết.

Phạm Vũ phát hiện Lục Lập Hành ngẩng người, liền tò mò hỏi: “Cậu Lục, cậu làm sao vậy? Sao, cảm thấy không yên lòng à? Không phải thật sự gạt chúng tôi đấy chứ?”

Lục Lập Hành cười: “Mọi người có nhiều người như vậy, tôi chỉ có một mình, hơn nữa tôi còn đang ngồi trên xe của mọi người, quản lý Phạm, anh cảm thấy tôi ngu như vậy sao?”

“Này cũng đúng, có điều cậu trai à, tôi vẫn phải cảnh cáo cậu một chút, tiểu thư nhà chúng tôi đơn thuần, dễ bị lừa gạt, tôi không biết cậu vừa dùng cách gì để cho cô ấy tin tưởng, nhưng nếu như cậu làm chuyện xấu gì, ông chủ của chúng tôi chắc chắn sẽ không tha cho cậu.”

Sợ Lục Lập Hành không tin, Phạm Vũ lại nói thêm: “Cậu đừng nhìn vấn đề khó khăn này là ông chủ chúng tôi đặt ra cho tiểu thư, nhưng ông ấy cũng là vì tìm lý do chính đáng để giải trừ hôn ước này, ông chủ chúng tôi rất yêu thương tiểu thư.”

Lục Lập Hành nở nụ cười: “Tôi cũng nhìn ra rồi!”

Nếu không thì Doãn Tuyết Kỳ cũng sẽ không ngang ngược như vậy. Chỉ có người từ nhỏ được sủng ái mới có thể vô lý vô não như thế.

Suy nghĩ lại một chút, Vãn Thanh thật sự ôn tồn lễ độ, lại hiểu cấp bậc lễ nghĩa. Vãn Thanh, khi còn nhỏ hẳn là đã nhận qua không ít đắng đi?

Tam Tiên Cư.

Mấy người Lục Lập Hành đi rồi, Doãn Tuyết Kỳ lúc này đang đi đi lại lại trong phòng.

Cô thỉnh thoảng vỗ ngực một cái, tự an ủi mình không có chuyện gì, nhất định không có chuyện gì. Xử lý mọi việc theo lời Lục Lập Hành nói chắc chắn sẽ thành công.

Qua được cửa lớn ngày mai, cô có thể tự mình giải trừ hôn ước này rồi.

Đang nghĩ ngợi, điện thoại của cô bỗng rung lên.

Doãn Tuyết Kỳ vội vàng đi qua, nhận điện thoại.

Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói cà lơ phất phơ: “Tuyết Kỳ, thế nào? Em đã nghĩ kĩ chưa? Muốn xin anh không? Em xin anh, anh sẽ đi hỗ trợ em, hơn nữa còn sẽ lập tức đi chuẩn bị lễ hỏi mang sang nhà em.”

Doãn Tuyết Kỳ bây giờ chỉ muốn đắc ý cười, nhưng nhớ tới lời Lục Lập Hành, cô vội vàng ổn định cảm xúc, sau đó tỏ vẻ tức giận, nói: “Hừ, cầu anh? Nằm mơ đi! Doãn Tuyết Kỳ tôi dù có bị ép chết cũng sẽ không cầu anh!”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment