Khi Lưu Lai Phúc nhắc đến Lục Lập Hành, một nụ cười lập tức xuất hiện trên khuôn mặt ông ta:
"Cậu ấy tên là Lục Lập Hành, mọi người biết thôn Lục Gia không? Gần đây thôn Lục Gia chẳng phải có tiếng vang lớn sao? Nhà nhà đều kiếm ra tiền, đều là do Lục Lập Hành mang đến, khoai lang này, quýt này, còn có các loại tiểu công nghiệp, đều là do anh ta làm ra đấy!"
Sau khi nghe điều này, mọi người đều kinh ngạc:
“Hóa ra là cậu ấy à!”
"Những người thân của tôi ở thôn Lục Gia thường nhắc đến người thanh niên đó với tôi, nói rằng cậu ta rất lợi hại, cả thôn bọn họ đều sẽ được hưởng phước lành!"
“Không phải chứ? Thật là làm tôi ghen tỵ đó!”
Lưu Lai Phúc gật đầu: "Ừm, vậy thì lần này cơ hội chiến thắng của chúng ta càng cao. Nếu cậu ta làm được, chúng ta cũng sẽ làm theo, nhưng chúng ta cũng không thể để thiếu tiền người ta!"
Mọi người gật đầu ngay:
“Thế thì chắc chắn rồi, ba tệ một cân, nếu như thật sự có thể bán, cho dù chia cho cậu ấy một nửa thì chúng ta cũng có lời!"
"Thôn trưởng, chuyện này ông không cần lo lắng, chúng tôi biết đo lường, nhưng nếu như chuyện thành rồi thì sau này có thể nhờ cậu ấy dẫn dắt chúng ta kiếm tiền được không? Thôn chúng ta mấy năm nay khổ cực nhiều rồi!"
Lưu Lai Phúc gật đầu:
"Tôi cũng nghĩ như vậy, cho nên mọi người nên tích cực hơn một chút, đừng có ủ rũ như vậy, phải để lại cho cậu Lục ấn tượng tốt, nói không chừng cậu ấy sẽ giúp đỡ chúng ta, đến lúc đó mọi người cùng nhau hưởng phúc, thật tốt biết bao!"
"Đúng, đúng, đúng, tôi sẽ nói với các anh em, bảo họ tích cực hơn! Nhưng thôn trưởng à, khi nào thì cậu Lục sẽ đến?"
Lưu Lai Phúc lắc đầu:
"Chuyện này tôi cũng không biết, cứ đợi đi, chuyện lớn như vậy có lẽ không đơn giản đâu nhỉ? Chúng ta đã ra ngoài tìm kiếm lâu như vậy nhưng vẫn chưa tìm được thị trường tiêu thụ, cứ tiếp tục đợi thôi."
“Được!”
Mọi người nói xong thì vui vẻ bước về phía thôn.
Họ dự định sẽ báo tin vui cho những người dân khác.
Tuy nhiên.
Họ chưa đi được mấy bước thì nghe thấy tiếng còi xe hơi.
Mấy người họ quay đầu lại: "Xe? Hình như không phải xe đưa đón, sao có thể có xe đến thôn chúng ta?"
"Đúng vậy, có người ngoài đến sao? Thôn trưởng, ông mau đi xem thử đi!"
Không cần bọn họ phải nói, Lưu Lai Phúc đã đi sang bên đường rồi.
Chiếc xe nhìn thấy ông ta và bấm còi hai lần.
Lúc đến bên cạnh ông, xe đã dừng lại.
Vẻ mặt Lưu Lai Phúc sửng sốt.
Tìm ông ấy sao?
Đang suy nghĩ thì thấy cửa xe đã mở ra.
Lục Lập Hành từ trên xe bước xuống.
“Thôn trưởng Lưu, vừa hay cháu đang đi tìm chú đây.”
Lưu Lai Phúc hơi sửng sốt:
“Cậu, cậu Lục? Sao lại lái xe đến tận đây? Cháu đang…”
Lục Lập Hành nói: “Cháu đến kéo cá, cần ba trăm cân, nhờ thôn dân gấp rút chuẩn bị, buổi tối phải lấy đi rồi!”
“Cái… Cái gì? Ba trăm cân?”
Lưu Lai Phúc há to miệng ngạc nhiên.
Những người dân khác trong thôn cũng sững sờ.
Bọn họ bận rộn suốt một tuần cũng chỉ bán được vài chục cân.
Giờ đột nhiên một lúc bán ba trăm cân?
"Ừm, ba trăm cân, dựa theo giá cả cháu đã nói với mọi người, ba tệ một cân, nhưng tất cả đều phải lớn, ước chừng ba cân trở lên, thôn trưởng Lưu, không có nhiều thời gian, nhanh lên nhé!"
Lưu Lai Phúc sửng sốt.
“Ồ ồ, được thôi!”
Lúc này ông ta cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, vội vàng quay đầu lại nói:
"Các người còn đứng đó làm gì? Mau tìm người bắt cá đi, ba trăm cân đấy, phải tươi nhất! Mau đi!"
"Được, được, vậy đi thôi!"
Mấy người vội vàng giải tán.
Một lúc sau, mọi người trong thôn reo hò:
"Bắt cá. Bắt cá, có người tới mua cá rồi! Các người làm sao vậy? Mau tới giúp đi!"
Mọi người trả lời trong một luồng liên tục:
“Đến đây, đến đây!”
"Chuyện gì thế? Sắp đến giờ ăn tối rồi, làm gì có người mua cá chứ?"
"Ôi, tôi không rảnh mà giải thích, nhanh lên, ba trăm cân lận! Kêu gọi toàn bộ đàn ông trong thôn tới đi!"
Nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, Lục Lập Hành không khỏi nở nụ cười.
"Mấy con cá kia không sao chứ, thôn trưởng Lưu?"
"Tốt, tốt, hết thảy đều tốt, buổi sáng dùng chất dinh dưỡng của cháu xong thì hiện tại đã vui vẻ nhảy nhót, khỏi phải nói là tốt nhường nào!"
“Ừm, thế cũng được!”
Trong khi hai người đang nói chuyện, Phạm Vũ cũng dừng xe và bước xuống.
Nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, anh ta không khỏi có chút kinh ngạc.
“Đông người như vậy ư?”
Lục Lập Hành gật đầu: "Ừm, đây là cá do người dân trong thôn tự nuôi, chúng hoàn toàn tự nhiên và không bị ô nhiễm, quản lý Phạm cứ yên tâm, nhân tiện, tôi quên mất giới thiệu hai người với nhau."
"Thôn trưởng Lưu, đây là vị khách hàng lớn đến mua cá hôm nay, quản lý Phạm Vũ. Chiếc xe mà anh ấy lái có hệ thống tuần hoàn nước, một lát nữa tất cả cá bắt được sẽ được kéo đi bằng thiết bị của anh ấy để tránh bị chết trên đường đi.”
Lưu Lai Phúc vội vàng gật đầu: "Được, được, chú hiểu rồi, quản lý Phạm, cậu đã vất vả rồi!"
Lúc Lưu Lai Phúc nói chuyện thì giọng có hơi run.
“Số cá này đều là do ông dẫn dắt người trong thôn nuôi sao?”
“Đúng vậy…”
Lưu Lai Phúc thở dài một tiếng:
"Tôi vốn tưởng rằng những thôn khác đều tự kinh doanh, nên chúng tôi không thể nhàn rỗi, không nghĩ tới cuối cùng lại không thành công! May mắn gặp được cậu Lục cùng quản lý Phạm. Cá của chúng tôi không được cho ăn nhiều, tất cả đều được mọi người chăm sóc từ sáng đến tối, nuôi cho thật tốt, quản lý Phạm, bảo đảm sẽ không làm cậu thất vọng đâu."
Trái tim Phạm Vũ khẽ run lên.
Dáng người Lưu Lai Phúc có chút khom lưng.
Khuôn mặt cũng đầy nếp nhăn.
Nhưng dù vậy, ông ấy vẫn làm việc chăm chỉ để làm mọi thứ cho người dân trong thôn của mình.
Phạm Vũ nghĩ về những người mà anh ấy biết trong huyện.
Cả ngày chỉ nhàn rỗi và không làm gì cả.
Lại còn suốt ngày buồn lo vô cớ.
Anh ta mở miệng trịnh trọng nói:
"Tôi biết rồi, cám ơn thôn trưởng Lưu, bây giờ chúng ta đi xem cá đi!"
“Được, được!”
Lưu Lai Phúc vội vàng dẫn mấy người họ đến ao cá.
Người dân trong thôn đang cố bắt cá.
Trong một ngày lạnh giá như vậy, họ dường như không cảm thấy lạnh chút nào.
Mọi người đều vô cùng hào hứng.
Thấy họ sang đó, có người còn giơ con cá lớn trong tay lên:
"Anh Lục, còn có ông chủ này, hai người xem này, cá của chúng tôi đấy!"
"Thật sự rất tốt, mua không được thì lỗ vốn, mua thì không mắc lừa!"
Thấy vậy, Lưu Lai Phúc không thể nhịn được cười và nói:
"Mọi người mau bắt cá đi, đừng ở đó mà khoe khoang!"
Nói xong, ông lại quay đầu nhìn Phạm Vũ:
"Khiến quản lý Phạm chê cười rồi, hôm nay họ rất vui."
"Ha ha, tôi cũng rất vui!"
Thấy bọn họ tích cực như vậy, Phạm Vũ cũng bật cười.
"Tôi cũng muốn đi bắt cá nữa! Anh Lục à, chúng ta cùng nhau đi đi?"
Lục Lập Hành cười và nói: "Nước này lạnh lắm, quản lý Phạm, anh có chắc không? Tôi sợ anh sẽ không làm được!"
"Ồ, các thôn dân làm được, tại sao tôi lại không làm được, đi thôi, đã lâu không làm rồi, chúng ta đi cảm nhận một chút!"
Nói xong.
Bất kể Lục Lập Hành có đồng ý hay không, Phạm Vũ cũng đã kéo Lục Lập Hành xuống ao rồi.
Bây giờ, toàn bộ khung cảnh đã sống động hơn.
Thấy vậy, Lưu Lai Phúc đi xuống theo.
Đợi đến khi đánh bắt xong toàn bộ cá cũng đã tám giờ tối.
Phạm Vũ và Lục Lập Hành ra khỏi ao.
Cả hai người đều chết lặng.
Hầu hết quần áo đều đã bị ướt, nhưng mà họ không mang theo bất kỳ bộ quần áo nào...
------
Dịch: MBMH Translate