Lục Lập Hành bất lực vuốt trán, nhìn Phạm Vũ:
"Quản lý Phạm, chơi vui quá rồi phải không?"
"Ha ha, chuyện này tôi quên mất, không sao cả, trong xe có điều hòa!"
Trong khi hai người đang nói chuyện, họ nhìn thấy một người phụ nữ cầm hai bộ quần áo đi tới:
“Cậu Lục, quản lý Phạm, lại đây, ở đây này, tôi chuẩn bị cho hai cậu hai bộ quần áo, đều là của con trai tôi, cũng không biết có vừa không, nếu không thì tôi sẽ quay lại tìm tiếp! "
Lục Lập Hành có chút bối rối.
"Cái này……"
"Ồ, tôi là vợ của Lưu Lai Phúc, đừng khách sáo với tôi, ông ấy vừa rồi nói với tôi, nhờ tôi tìm quần áo cho hai cậu, đúng rồi, một vài phụ nữ trong thôn của chúng tôi thậm chí còn nấu ăn, tôi biết các cậu đang vội nên sẽ đem đến ngay lập tức đây!”
Bà ấy đang nói thì cách đó không xa có vài giọng nói của phụ nữ vang lên:
"Chị Lưu, chị Lưu, mấy người ở đâu rồi?"
“Ở đây này, ở đây này, bưng thức ăn sang đây!”
Lục Lập Hành và Phạm Vũ cùng nhau nhìn lại, thì thấy vài người phụ nữ đang cầm mấy chiếc rổ đi về phía bên này.
Mặt trên của rổ được phủ vải nhưng vẫn không cản được hơi nóng bên trong.
Khi họ nhìn thấy Lục Lập Hành và Phạm Vũ thì họ đều mỉm cười nhìn nhau:
“Nào nào nào, ăn cơm thôi!”
"Không biết các cậu thích ăn cái gì, trong nhà có cái gì đều nấu hết, ăn liền đi cho ấm!"
Bà Lưu cũng dứt khoát đưa quần áo cho Lục Lập Hành:
“Này, đi thay quần áo trước đi, rồi mau lại ăn, một hồi sẽ nguội mất!”
Giọng điệu này căn bản là không để cho Lục Lập Hành phản bác chút nào.
Anh ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đưa một trong số chúng cho Phạm Vũ:
"Đi thôi, thay quần áo nào!"
"Ha ha, được thôi!"
Phạm Vũ cũng không từ chối!
Hai người nhanh chóng đi thay quần áo.
Khi họ đến, một vài phụ nữ đã chuẩn bị sẵn bữa ăn cho họ.
Bánh mì ngô, cháo và một vài món ăn phụ.
Một trong số các món ăn đó còn có thịt.
Thấy như vậy, Lục Lập Hành thấy hơi cay ở sống mũi.
Lưu Lai Phúc nói rằng việc nuôi cá gần như khiến nhà của họ trở nên túng thiếu.
Thôn Lưu Gia cũng giống như thôn Lục Gia trước đây, vô cùng nghèo khổ.
Nghĩ đến cuộc sống trước đây của gia đình mình, chỉ khi đến Tết Nguyên đán mới có thể ăn một ít thịt.
Có thể tưởng tượng được số thịt này đối với bọn họ quý giá đến nhường nào.
Nói không chừng nửa thôn cũng chỉ có một nhà có.
Nhưng họ không ngần ngại lấy thịt ra cho anh ta ăn.
Lục Lập Hành cầm lấy chiếc bánh bao và cắn một miếng thật mạnh.
Bà Lưu hào hứng hỏi:
"Thế nào? Có ngon không?"
“Ừm, rất ngon!”
Lục Lập Hành gật đầu.
Phạm Vũ cũng cắn một miếng.
Mùi vị của bánh mì ngô không ngon bằng bánh bao trắng lớn.
Nhưng Phạm Vũ cũng gật đầu:
"Ngon quá, cám ơn các chị dâu!"
"Ha ha, không có gì, lần sau các cậu tới thì tôi sẽ nấu cơm cho các cậu ăn, phụ nữ chúng tôi không thể làm việc nặng, nhưng chúng tôi vẫn có thể nấu ăn!"
Phạm Vũ và Lục Lập Hành đều gật đầu.
Bữa ăn này, bọn họ ăn rất thoải mái.
Đợi đến khi ăn xong.
Phạm Vũ gọi Lục Lập Hành lên xe để đi đến huyện Song Thành.
Tất cả người dân trong thôn đều đứng ở lối vào thôn và vẫy tay chào họ.
Lục Lập Hành ra hiệu cho Lưu Lai Phúc:
“Thôn trưởng Lưu, ông không cần tiễn, về trước đi, sau khi trở về tôi sẽ thanh toán tiền cho mọi người!”
"Được, được, buổi tối các cháu lái xe cẩn thận nhé."
“Vâng.”
Sau khi chào tạm biệt họ, Lục Lập Hành mới ngồi xuống;
“Đi thôi!”
Nhìn bộ dạng của Lục Lập Hành, Phạm Vũ không khỏi cảm thán:
"Không ngờ là uy tín của anh trong thôn cao như vậy đấy."
"Họ tâng bốc tôi thôi, chứ tôi chỉ giúp đỡ thôi mà."
"Công việc này là một việc rất lớn đối với họ."
Lục Lập Hành thay đổi tư thế và đặt hai tay sau đầu:
“Bọn họ cũng rất lương thiện, đúng chứ?”
“Đúng vậy!”
Phạm Vũ gật đầu và nhìn quần áo của mình, rõ ràng là nhỏ hơn một cỡ.
Nghĩ đến sự nhiệt tình của thôn dân vừa rồi, không nhịn được mà bật cười:
“Anh Lục.”
"Ừm?"
"Anh có muốn hợp tác lâu dài với chúng tôi không?"
Lục Lập Hành ngẩng đầu nhìn sang: "Cái gì?"
Phạm Vũ nói: “Nếu không thì anh đã không chuyên tâm nghĩ cách cho cô chủ của tôi như vậy, vừa nãy tôi thấy vẫn còn rất nhiều cá, sau này nếu muốn tiếp tục nhân giống thì đó thực sự là một ngành công nghiệp tốt, nhưng họ không rành chợ trong huyện, không tìm được nguồn tiêu thụ.”
Lục Lập Hành mỉm cười: "Vậy thì anh nghĩ hợp tác thế nào đây? Tôi nghe nói rằng chủ sở hữu của Tam Tiên Cư còn có một siêu thị nhỉ?"
"Ha ha, tôi biết rồi. Tuy rằng tôi chưa ăn thử loại cá này, nhưng anh đã nhiệt tình như vậy thì cứ yên tâm đi, đợi việc ngày mai kết thúc thuận lợi, tôi sẽ đề xuất với cô chủ."
“Cảm ơn,”
Lục Lập Hành nói lời này một cách chân thành.
Tìm một vé ăn dài hạn cho thôn Lưu Gia tốt hơn là đi đây đi đó.
Nếu siêu thị cũng sẵn sàng mua hàng của họ.
Thế thì quá tốt rồi.
Mười một giờ đêm.
Hai người mới đến huyện thành.
Sau khi Phạm Vũ xuống xe, anh ấy yêu cầu nhân viên của mình bắt đầu dỡ hàng.
Lục Lập Hành đứng bên cạnh đợi.
Sau khi dỡ hàng, Phạm Vũ liền thanh toán tiền cho Lục Lập Hành.
"Được rồi, người anh em, cũng muộn rồi, đi về ngủ nhé? Tôi tiễn anh một đoạn."
Phạm Vũ có một chiếc xe hơi.
Lục Lập Hành nói: “Cảm ơn, nhưng quản lý Phạm à, tôi có thể mượn điện thoại của anh được không?"
“Sao thế?”
"Hôm nay tôi không về nhà, tôi sợ vợ không ngủ được nên gọi điện thoại thử."
"Ha ha!"
Khi Phạm Vũ nghe thấy lý do này, thì anh ấy lập tức bật cười.
“Được được, lại đây với tôi, không ngờ anh lại có một người vợ nghiêm khắc đấy?”
Lục Lập Hành mỉm cười: "Cũng không hẳn, chỉ là tôi rất nhớ cô ấy."
Mặc dù đã muộn.
Nhưng tôi sợ cô ấy ở nhà một mình sẽ không thể ngủ ngon.
Nên gọi điện thử xem sao.
Nếu cô ấy đang ngủ thì càng tốt!
Khi đến văn phòng, Lục Lập Hành liếc nhìn Phạm Vũ trước khi gọi điện.
Phạm Vũ rời khỏi phòng với một nụ cười bất lực:
"Được rồi, được rồi, tôi đi, không quấy rầy anh nữa, anh Lục à, tôi ở bên ngoài chờ anh!"
"Được, cảm ơn anh."
Sau khi bấm điện thoại, Lục Lập Hành vẫn đang suy nghĩ.
Chỉ đổ chuông hai lần, nếu hai lần đổ chuông đều không ai trả lời, điều đó có nghĩa là Vãn Thanh đã ngủ.
Thế thì sẽ cúp điện thoại ngay lập tức.
Không thể quấy rầy cô ấy.
Tuy nhiên.
Ngay khi điện thoại reo thì đã được bắt máy.
Ở đầu bên kia điện thoại là giọng nói quen thuộc của Cố Vãn Thanh:
“Alo? Lập Hành à?”
Giọng nói đặc biệt rõ ràng, như thể cô ấy hoàn toàn không ngủ.
Lục Lập Hành bất đắc dĩ mỉm cười:
“Sao em còn chưa ngủ?”
“À, em…”
Cố Vãn Thanh suy nghĩ một lúc, không biết giải thích thế nào.
Cô đành phải giả vờ ngáp:
“Em mới ngủ rồi, vừa tỉnh dậy thôi.”
"Nếu em nói dối thì sẽ bị đánh đòn đấy."
Cô nàng này rõ ràng đang đợi trước điện thoại, nếu không sao có thể trả lời nhanh như vậy chứ!
Ngay cả một tiếng vang cũng chẳng nghe.
“Anh…”
Cố Vãn Thanh nghe thấy điều này, ngay lập tức không biết phải trả lời như thế nào.
"Được rồi, được rồi, em không có ngủ, em chờ anh."
Lục Lập Hành thấy ấm áp trong lòng, nhưng cũng có chút đau lòng.
"Ừm, anh không sao, hôm nay anh bận cả ngày nên gọi muộn rồi, xin lỗi em, lần sau anh sẽ gọi cho em sớm hơn."
"Không sao đâu, em đang trò chuyện với mấy đứa nhỏ, chúng rất vui vẻ!"
“Đợi đến khi bọn chúng ra đời thì sẽ rất thú vị.”
"Ha ha, thế thì phải đợi một thời gian nữa."
Hai người tán gẫu về chuyện nhà cửa.
Cuối cùng, Lục Lập Hành nghiêm túc nói:
“Vãn Thanh.”
"Hả? Có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại nghiêm túc như vậy?"
"Không có gì, anh chỉ muốn nói cho em biết, lần sau nếu không đợi được anh thì em cứ đi ngủ trước đi, đừng thức khuya, chồng của em đây là người vạn năng, sẽ không có chuyện gì đâu, em biết chưa?"
------
Dịch: MBMH Translate