Cố Vãn Thanh cong mày, nhẹ gật đầu, giọng nói vừa thẹn thùng vừa đáng yêu: "Ừm, biết rồi ~ suỵt, Thiên Thiên ngủ thiếp đi rồi, đừng ảnh hưởng đến nó."
"Được, em cũng mau đi ngủ đi, anh làm xong việc rồi sẽ trở về trong hai ngày này."
"Được."
Cúp điện thoại, Cố Vãn Thanh mới đánh cái ngáp thật to, cuối cùng cũng an tâm đi đi ngủ.
Thật ra sau khi ăn cơm tối xong, nàng đã thử để cho mình ngủ. Nhưng mà trong đầu đều là Lục Lập Hành. Nàng đã trằn trọc rất lâu, vẫn luôn không muốn đi ngủ.
Rơi vào đường cùng, mới ngồi ở bên cạnh điện thoại. Sau khi gọi điện thoại, nàng mới cảm thấy buồn ngủ.
Nàng nằm lên giường, không lâu liền ngủ thiếp đi.
Mà lúc này.
Lục Lập Hành cũng cúp điện thoại, hắn đi ra ngoài với gương mặt đầy ý cười.
Phạm Vũ thấy thế thì không nhịn được nở nụ cười.
"Lục huynh đệ, gọi xong rồi sao?"
"Ừm, gọi xong rồi."
"Ha ha, vợ cậu đúng là một người rất ôn nhu?"
Lục Lập Hành nhẹ gật đầu: "Ừm, đúng vậy!"
"Ai, thật hâm mộ cậu, không giống tôi, trong nhà có con cọp cái. Tôi mỗi ngày đều hận không thể ít về nhà một chút."
Phạm Vũ nói xong thì khởi động xe:
"Lên xe, đưa cậu về nhà." Lục Lập Hành cũng không khách sáo.
Lúc này quá muộn rồi, cuộc sống về đêm của thành thị hiện tại còn không phong phú bằng hai mươi năm sau.
Vào giờ này, mọi thứ gần như đã yên tĩnh trở lại.
Lục Lập Hành gác hai tay ra sau ót:
"Quản lý Phạm, có lẽ anh nên ở cùng vợ anh nhiều một chút, giữa vợ chồng cũng là chuyện kinh doanh. Anh đối tốt với nàng, nàng đương nhiên sẽ đối tốt với anh."
"Thật sao? Nhưng mà mỗi ngày tôi đều bận rộn như vậy…"
"Nếu như rất bận rộn thì cho chút ít kinh hỉ về tư tưởng đi, nếu không nàng sẽ cảm thấy anh không coi trọng nàng, sẽ có mâu thuẫn nhỏ. Ví dụ như, lúc về nhà anh mua cho nàng bó hoa? Hoặc là chút đồ ăn?"
"Còn có thể như này sao?" Phạm Vũ cười nói:
"Được rồi được rồi, tôi không theo nổi đám thanh niên các cậu, thích làm mấy trò lãng mạn!"
Lục Lập Hành cười cười, không nói chuyện.
Rất nhanh, Phạm Vũ đã đưa Lục Lập Hành về nhà.
Lúc trở về trong nhà mình, Phạm Vũ khóa xe lại. Hắn cầm lấy chìa khóa xe rồi chuẩn bị lên lầu.
Nhưng vào lúc này, trong đầu hắn vang lên lời nói của Lục Lập Hành.
"Nếu như rất bận rộn thì nên cho chút kinh hỷ trên tư tưởng."
Phạm Vũ suy tư một chút, cuối cùng vẫn quyết định đi xem một chút.
Lỡ như, lỡ như cọp cái trong nhà cũng đang đợi mình thì sao?
Lúc này đã sắp một giờ rồi.
Phạm Vũ ra ngoài, đi vòng vòng, phát hiện có một cửa tiệm duy nhất còn mở. Đó là một quán đồ nướng. Lúc này, quán cũng đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đóng cửa. Phạm Vũ không chút do dự chui vào.
"Ông chủ, cho tôi chút đồ nướng!"
Đám nhân viên cửa hàng đồ nướng nhìn hắn với vẻ khiếp sợ, thậm chí quên mất động tác trong tay.
Một người trong đó còn nhìn thoáng qua thời gian, sau đó trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ.
Một giờ.
Không sai!
Làm sao còn có người đi ăn vào cái giờ này?
Phạm Vũ: "Thất thần làm gì, tranh thủ thời gian đi, đã trễ như vậy rồi, tôi còn muốn về nhà ngủ nữa."
Nhân viên cửa hàng phát hiện người này không giống như là đang nói dối. Bọn họ lập tức gật đầu: "Được rồi được rồi, có ngay đây!"
Phạm Vũ một hơi gọi rất nhiều đồ ăn.
Còn mua một bát canh nóng hôi hổi, lúc này mới mang theo đồ ăn rồi đi vào nhà.
Đến cửa chính, quả nhiên trông thấy đèn trong phòng còn sáng.
Phạm Vũ trầm tư một hồi, mới thăm dò tính gõ cửa một cái.
Cửa vừa mở ra, tiếng mắng quen thuộc liền truyền đến:
"Phạm Vũ, anh còn biết trở về! Anh có phải là sắp quên mất mình cũng có nhà rồi hay không? Lại đi lêu lổng chỗ nào rồi? Em nói cho anh biết, nếu anh lại theo đám anh em của anh đi vũ trường, em…"
Lâm Hoa Dung nói được nửa câu, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người. Nàng hít mũi một cái: "A, anh cầm cái gì đó?"
Phạm Vũ đưa đồ ăn trong tay cho nàng:
"Đồ nướng, còn có một chén canh, em đói bụng không? Ăn chút đi?"
Lâm Hoa Dung hơi sững sờ. Nàng tò mò nhận lấy canh và đồ nướng, đột nhiên ngạc nhiên cười:
"Quán đồ nướng ở đối diện?"
"Đúng vậy."
"Làm sao anh biết em thích ăn đồ nướng của nhà bọn họ?” Lâm Hoa Dung ngẩng đầu, tức giận trên mặt đã được thay bằng nụ cười.
Phạm Vũ sửng sốt một chút.
Thì ra, vợ mình thích ăn đồ nướng nhà bọn họ sao?
Hắn cho tới bây giờ đều không nhớ rõ nàng thích ăn cái gì.
Hôm nay coi như là đánh bậy đánh bạ?
Nhưng mà cũng đủ rồi.
Trước kia, trở về vào giờ này, hắn chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười của nàng. Nàng luôn luôn tức giận mắng hắn, bảo hắn về nhà sớm.
Mỗi lần như này, Phạm Vũ nói cũng không muốn nói, cũng không phản bác. Hắn đi thẳng vào trong nhà, nghe nàng mắng hắn, sau đó đi đến phòng bên cạnh nằm ngủ. Vừa rạng sáng ngày thứ hai hắn đã đi làm, trước khi đi còn không thèm bắt chuyện.
Hắn đã bao lâu rồi chưa ăn cơm cùng Lâm Hoa Dung.
Phạm Vũ cười nói:
"Trước đó từng thấy em ăn, hôm nay bận bịu hơi trễ, đi nông thôn mua cá, ngày mai nhà hàng cần dùng, Lúc trở về chỉ trông thấy cửa hàng bọn họ mở cửa, cho nên anh liền mua một chút."
"Xem như anh còn có chút lương tâm, vào đi!"
Phạm Vũ nhanh chóng đi vào.
Lâm Hoa Dung để đồ nướng trong tay lên bàn, nói:
"Trong phòng bếp còn cơm em cất cho anh, anh chờ chút, em đi hâm nóng cho anh!"
Phạm Vũ hơi sững sờ:
"Anh đã ăn cơm rồi."
"Ăn từ rất lâu rồi mà? Nhà hàng các người không phải đều thường ăn cơm vào lúc năm sáu giờ hay sao? Lúc mới kết hôn, anh nửa đêm trở về luôn kêu đói, bảo em nấu cho anh ăn!"
Lâm Hoa Dung vừa lải nhải vừa đi vào nhà bếp:
"Bắt đầu từ lúc đó, em đã nuôi thành thói quen nấu bữa khuya cho anh, chỉ tiếc, anh mỗi lần trở về đều không nói một câu nào… em…" Lâm Hoa Dung nói đến đây, yên lặng hít mũi một cái:
"Được rồi, chờ chút, xong ngay đây!"
Phạm Vũ hơi sững sờ, nhìn bóng lưng của nàng, mũi đột nhiên chua chua.
Là bởi vì mình không nói câu nào, cho nên nàng cũng chưa từng nhắc tới việc có cất cơm cho hắn hay sao?
Nhưng cho dù như thế, hôm nay trở về vẫn có cơm.
Nàng cuối cùng đã giữ vững được bao lâu rồi!
Phạm Vũ đột nhiên cảm giác được, mình đã bỏ qua quá nhiều thời gian tươi đẹp trong nhiều năm như vậy.
Có lẽ.
Lục Lập Hành nói rất đúng, mình nên ở cạnh nàng nhiều hơn.
Lúc vừa gả cho hắn, Lâm Hoa Dung cũng là một cành hoa xinh đẹp. Bao nhiêu người theo đuổi muốn cưới càng.
Sau này, nàng coi trọng hắn.
Bây giờ, thế mà đã thành một người phụ nữ trung niên.
Nàng mỗi ngày chắc là đều rất khó chịu?
Phạm Vũ nghĩ như vậy liền đi vào nhà bếp.
"Anh tới giúp em!"
"Không cần, tay chân anh vụng về, kết hôn nhiều năm như vậy, đã từng nấu cơm lúc nào đâu! Để em là cho, anh chờ ăn là được rồi, đi tắm rửa trước đi! Làm việc một ngày, một thân mùi cá tanh."
"Được." Phạm Vũ cười cười.
Hắn quay người, đi vào phòng vệ sinh.
Sau khi tắm xong, cơm nóng đã được dọn lên bàn.
Phạm Vũ mặc đồ ngủ ngồi ở trước bàn, nhìn lấy đồ ăn phong phú, hỏi: "Bọn nhỏ đâu?"
"Ngủ sớm, bọn chúng không được thức đêm, nhanh, ăn hết chúng ta cũng đi ngủ!"
"Chúng ta?" Tay cầm đũa của Phạm Vũ hơi dừng lại:
"Buổi tối hôm nay, anh có thể trở về phòng ngủ chính chưa vậy?"
Mặt Lâm Hoa Dung lập tức đỏ lên:
"Tinh tướng…"
------
Dịch: MBMH Translate