Ngày kế tiếp.
Phạm Vũ hài lòng rời giường, một đường vui vẻ đến nhà hàng, nụ cười trên mặt chưa từng biến mất.
Lúc chào buổi sáng với các công nhân viên, các công nhân viên đều có chút mơ hồ.
Quản lý Phạm hôm nay có chút không bình thường!
Cho đến khi hội nghị kết thúc, mấy người đứng ở hàng đầu mới không nhịn được nữa gọi Phạm Vũ lại trước khi đi:
"Quản lý Phạm, hôm qua gặp phải chuyện gì mà mặt mày vui vẻ vậy?"
Mấy người tuổi tác hơi lớn phía sau nhịn không được cười nói:
"Nhìn đám thanh niên các người kia, không hiểu đúng không? Quản lý Phạm chúng ta khẳng định là đã trải qua một đêm mỹ diệu với phu nhân nên mới sẽ như thế."
Mọi người: "Ồ? Thật sao?"
"Quản lý Phạm, bảo đao không già nha!"
Phạm Vũ nhìn bọn hắn, buồn cười nói:
"Đi đi đi, đừng làm rộn nữa, nhanh đi chuẩn bị, đội ngũ hôn lễ sắp tới rồi, hôm nay ngàn vạn không thể qua loa được, đều làm thật tốt cho tôi! Nghe thấy không?"
Nói đến công tác, không ai lười biếng nữa.
"Nghe thấy! Quản lý Phạm cứ yên tâm!"
Nhưng mà vào lúc giải tán, gương mặt của mọi người vẫn đầy ý cười.
Phạm Vũ cực kỳ bất đắc dĩ.
Hắn đành trốn khỏi hiện trường, tiến về văn phòng của ông chủ.
Doãn Tuyết Kỳ đã ngồi ở bên trong một hồi lâu. Nàng có chút khẩn trương.
Chưởng quản nhà hàng nhiều ngày như vậy, hôm nay là đơn hàng lớn nhất, cũng là đơn hàng khó khăn nhất.
Nàng dù sao vẫn là một cô gái nhỏ, lần đầu trải qua loại chuyện này.
Trông thấy Phạm Vũ, nàng giống như nhìn thấy cây cỏ cứu mạng vậy:
"Quản lý Phạm, thế nào rồi? Bên ngoài chuẩn bị thế nào rồi?"
"Yên tâm đi tiểu thư, đều đã chuẩn bị xong, bọn họ đã làm số cá kia từ sáng sớm. Lục tiểu tử không có gạt chúng ta, cá của hắn thật sự rất tốt, tốt hơn loại mà nhà hàng chúng ta từng dùng trước đó mấy lần, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề!"
Doãn Tuyết Kỳ lúc này mới nhẹ nhàng thở ra:
"Vậy là được, vậy là được rồi, tuyệt đối đừng xảy ra sự cố đó, tôi không muốn gả cho tên bại gia tử Trương Đông kia đâu!"
"Ha ha, xem ra tiểu thư thật sự rất chán ghét Trương Đông."
"Đó là đương nhiên, tuy ba mẹ tôi và cha mẹ hắn là bạn tốt, nhưng mà Trương Đông thật sự đã bị làm hư. Cả người đều là tính tình thiếu gia, vô cùng cứng đầu. Mọi người đều nói hắn là hoa hoa công tử, có đến mấy người bạn gái, có một người còn mang thai nữa, tôi mới không cần! Cũng không biết cha tôi nghĩ như thế nào nữa, cứ nhất định muốn tôi gả cho hắn!"
Doãn Tuyết Kỳ tức giận chu mỏ một cái, biểu thị rất bất mãn!
Phạm Vũ nở nụ cười: "Nói không chừng ông chủ cũng là vì tốt cho tiểu thư?"
"Tốt cho tôi mà cứ nhất định phải gả tôi cho người đàn ông như vậy sao? Hừ!"
Thấy Doãn Tuyết Kỳ vẫn không thể hiểu cho nỗi khổ của ông chủ, ông chủ cũng không cho hắn nói ra. Phạm Vũ đành phải đổi đề tài:
"Ha ha, tiểu thư muốn đối tượng như thế nào?"
"Tôi à , tôi muốn người biết tiến tới, thương tôi, tốt nhất là hiểu chút xíu về lãng mạn!"
Nói đến đây, trong mắt Doãn Tuyết Kỳ tràn đầy hoa đào.
Phạm Vũ nghe xong, buồn cười nói:
"Tiểu thư à, người cô nói không phải chính là Lục huynh đệ sao? Hắn đúng là rất tuyệt!"
"Thật sao? Tôi cũng cảm thấy hắn không tệ, hơn nữa dáng dấp cũng đẹp mắt, trường học của tôi cũng không có nam sinh nào đẹp trai như thế, hay là tôi…"
Phạm Vũ thấy dáng vẻ hoa si của Doãn Tuyết Kỳ thì vội vàng nói:
"Ai ai ai, đừng đừng, Lục tiểu huynh đệ có vợ rồi, hơn nữa hắn đối xử với vợ vô cùng tốt, nửa đêm hôm qua còn gọi điện thoại cho vợ nữa. Tiểu thư, chúng ta đổi người khác đi!"
"Có vợ rồi sao?" Doãn Tuyết Kỳ lập tức cảm thấy vô cùng mất mát.
"Thật đáng tiếc!" Nàng chu mỏ một cái:
"Thôi, cứ giải quyết chuyện hôm nay trước đã, chuyện còn lại sau này hãy nói! Quản lý Phạm, anh nói xem hôm nay Trương Đông kia có đến hay không?"
Doãn Tuyết Kỳ vừa dứt lời, đã nghe bên ngoài có người gọi:
"Tiểu thư, Trương Đông tới, nói muốn gặp ngài!"
Vẻ mặt của Doãn Tuyết Kỳ lập tức xụ xuống.
"Đúng là vừa nói tai tinh, tai tinh liền đến, được rồi quản lý Phạm, anh đi làm việc trước đi. Tôi đi gặp hắn."
"Ừm! Đi đi, cô cẩn thận một chút, kẻo bị kéo vào vòng."
"Tôi biết."
Doãn Tuyết Kỳ gật đầu, sửa soạn bản thân một chút rồi mới đi ra ngoài.
...
Trong phòng tiếp khách của Tam Tiên Cư.
Trương Đông đang vội vàng đi tới đi lui:
"Tiệc cưới sắp bắt đầu rồi, sao nha đầu chết tiệt kia còn chưa tới cầu mình? Chẳng lẽ bọn họ thật sự nghĩ ra được biện pháp? Chuyện này làm sao để xử lý đây! Lát nữa mình nên nói thế nào với nàng?"
Trương Vĩ đang đứng ở bên cạnh hắn, nghe vậy thì nói:
"Đông Tử, em cũng không thể chịu thua, nhất là về khí thế. Nếu không thì sau này kết hôn thì em sẽ phải chịu thua thiệt. Em yên tâm, anh còn lưu lại một tay!"
"A? Lưu lại một tay?"
"Ừm, tối hôm qua anh đã đi tìm chú rể!"
Trương Vĩ nói lại chuyện tối hôm qua một lần.
"Anh chính là sợ sẽ xảy ra chuyện như vậy, cho nên chưa kịp nói cho em. Đông Tử, em sẽ không tức giận chứ? Anh đều là muốn tốt cho em, như này thì em có thể lấy được Doãn Tuyết Kỳ. Yên tâm đi, xảy ra chuyện thì cứ đẩy hết lên người của anh, không liên quan gì tới em hết!"
Trương Đông nghe xong lời này thì cảm động sắp khóc.
"Làm sao lại như vậy chứ? Vẫn là đại ca tốt với em, lần này thì tốt rồi, chờ xem kịch vui là được rồi!"
"Ừm."
Trong lúc hai người nói chuyện, Doãn Tuyết Kỳ đã đi vào.
Trương Đông trông thấy nàng, ánh mắt lập tức phát sáng.
Doãn Tuyết Kỳ bây giờ đã hai mươi tuổi, càng tự nhiên hào phóng, hắn thật sự rất ưa thích.
"Tuyết Kỳ, em đã đến?"
"Tôi không đến thì có thể làm sao? Trương Đông, anh rốt cuộc muốn làm gì?"
"Anh không muốn làm gì cả. Anh chỉ là muốn hỏi em một chút, tiệc cưới thế nào rồi? Em đã mua được cá chưa? Chỗ của anh thực ra…”
"Được rồi, Trương Đông, đừng giả mù sa mưa nữa, chuyện của tôi không cần anh quan tâm!" Doãn Tuyết Kỳ trợn trắng mắt.
Thấy Trương Đông muốn tiến lên kéo tay của nàng, nàng lập tức tránh qua một bên.
"Nếu như anh lại động tay động chân thì tôi sẽ gọi bọn họ đưa anh đến cục công an!"
Trương Đông:…
Hắn ăn quả đắng, đành phải đứng ở một bên.
"Tuyết Kỳ, anh cũng là vì tốt cho em thôi. Nói thật cho em biết, cho dù em có mua được cá thì em cũng không giải quyết được chuyện tiệc cưới kia đâu!"
Doãn Tuyết Kỳ sững sờ, vẻ mặt tràn đầy tức giận:
"Anh… Anh có phải đã làm cái gì rồi hay không?"
Trương Đông cười cười, không nói chuyện.
Doãn Tuyết Kỳ cảm thấy khó thở:
"Anh đúng là hèn hạ!"
Sau khi nói xong, nàng nổi giận đùng đùng rời đi.
Trương Vĩ đụng đụng Trương Đông: "Không đuổi theo sao?"
"Đuổi theo làm gì? Một ngày nào đó sẽ là của em, em sẽ chờ, chậm rãi chơi!"
Hắn nói xong còn liếm liếm khóe môi.
Doãn Tuyết Kỳ ra cửa, nhanh chóng đi tìm Phạm Vũ.
Nhưng lúc này, các khách mời đã đi vào.
Cô dâu chú rể cũng đã tới.
Phạm Vũ bận bịu căn bản nhìn không thấy tăm hơi.
Doãn Tuyết Kỳ đang gấp thì nhìn thấy có người tới.
Lục Lập Hành.
Doãn Tuyết Kỳ nhanh chóng chạy tới, giống như là bắt được cây cỏ cứu mạng loại, nói:
"Anh, anh Lục, không phải, Lục… chuyện là, tôi…"
"Ai nha, Lục Lập Hành, tôi thực sự không biết nên gọi anh là gì mới tốt, xảy ra chuyện rồi, làm sao bây giờ? Xong rồi! Tên Trương Đông kia lại có tâm tư khác, hắn có chuẩn bị phía sau, tôi phải làm sao đây?"
------
Dịch: MBMH Translate