Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 321 - Chương 321 - Người Gặp Qua Lục Lập Hành Làm Sao Có Thể Coi Trọng Trương Đông Hắn

Chương 321 - Người Gặp Qua Lục Lập Hành Làm Sao Có Thể Coi Trọng Trương Đông Hắn
Chương 321 - Người Gặp Qua Lục Lập Hành Làm Sao Có Thể Coi Trọng Trương Đông Hắn

Lục Lập Hành là bị Phạm Vũ kêu đến. Nói là để hắn hôm nay đến xem náo nhiệt.

Trông thấy dáng vẻ gấp gáp của Doãn Tuyết Kỳ, hắn cười cười:

"Không có việc gì, không cần phải để ý đến."

"A? Không cần phải để ý đến? Anh biết hắn muốn làm gì sao?"

"Tôi không biết a, nhưng mà có người biết, cứ chờ đợi là được. Lát nữa chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, hôn lễ sẽ vô cùng thuận lợi!"

" y…"

Doãn Tuyết Kỳ nhìn Lục Lập Hành với vẻ mặt mờ mịt.

Theo lý thuyết, nếu như người khác nói như vậy, nàng nhất định sẽ cảm thấy người kia đang nói vớ vẩn. Thế nhưng lời này lại từ miệng Lục Lập Hành, Doãn Tuyết Kỳ không hiểu sao lại cảm thấy có thể tin được.

Sau đó, nàng mờ mịt gật đầu: "Được, được rồi."

Lục Lập Hành cũng gật đầu, chuẩn bị rời đi.

Doãn Tuyết Kỳ theo bản năng gọi hắn lại:

"Nghe nói anh kết hôn rồi?"

Lục Lập Hành quay đầu: "Ừm, đúng vậy."

"Vợ anh nhất định là rất xinh đẹp?"

"Đúng vậy!"

Nói đến Cố Vãn Thanh, khóe mắt Lục Lập Hành lập tức lộ ra ý cười.

"Rất xinh đẹp."

Sau khi nói xong, hắn quay người rời đi.

"Thật hâm mộ!"

Doãn Tuyết Kỳ đột nhiên cảm giác được, thứ mình muốn đại khái chính là loại cảm giác này.

Lúc chồng của mình ra ngoài có thể nhớ đến mình mọi lúc, còn không trêu hoa ghẹo nguyệt, đối với bất kỳ người nào đều lễ phép xa lánh.

Suy nghĩ một chút, nàng lại muốn động tâm!

Nghĩ tới đây, nàng đuổi theo sát:

"Ai, anh Lục, anh chờ một chút."

Lục Lập Hành tò mò quay đầu: "Sao thế?"

"Không có chuyện gì, chỉ là muốn hỏi anh một chút, anh còn có người anh em nào độc thân hay không?"

"Anh em độc thân? Lập Chính?"

"Thật sự có sao, vậy… có thể giới thiệu cho tôi một chút được không?"

Doãn Tuyết Kỳ cao hứng cười cong mắt.

Người đàn ông đẹp trai như vậy, em trai nhất định cũng rất đẹp trai?

Lục Lập Hành không chút do dự lắc đầu:

"Không được!"

"Tại sao?" Doãn Tuyết Kỳ gấp gáp.

"Làm sao lại không được? Là dáng vẻ của tôi không được sao? Tôi cảm thấy, tôi cảm thấy tôi cũng rất xinh đẹp mà!"

"Đúng là rất xinh đẹp, nhưng mà em trai tôi còn đang học cấp 3!"

"Hả? Học cấp 3 sao?" Doãn Tuyết Kỳ cảm thấy có chút đáng tiếc.

"Ừm, mới 17."

"17 à…"

Doãn Tuyết Kỳ bỗng nhiên nở nụ cười: "Đây không phải là sắp trưởng thành rồi sao? Em họ tôi mới mười sáu tuổi đã tìm chồng rồi đó!"

Lục Lập Hành lập tức không còn gì để nói. Hắn không có cách nào tiếp lời.

Bởi vì người ở thời đại này còn khá là lạc hậu.

Người nông thôn đúng là thường kết hôn vào mười sáu tuổi.

Tuy không thể nhận giấy chứng nhận kết hôn, nhưng quả thật đã là vợ chồng.

"Thế nhưng… Hắn muốn lấy việc học làm trọng."

"Ừm, đúng là như thế, vẫn nên học cho giỏi đã." Doãn Tuyết Kỳ nhẹ gật đầu:

"Vậy anh Lục, hôm nào tôi có thể đến nhà các người chơi được không?"

"Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ là muốn làm quen với vợ của anh một chút. Tôi thích làm bạn với các chị gái xinh đẹp."

Lục Lập Hành không khỏi nở nụ cười. Lúc Doãn Tuyết Kỳ không điêu ngoa đúng là rất đáng yêu.

Năm sau Vãn Thanh sẽ tới huyện thành ở, cũng không có người quen biết nào, để cho nàng đi cùng cũng rất tốt.

Đúng lúc để cho Vãn Thanh sớm thích ứng với cuộc sống thành phố.

Sau đó, Lục Lập Hành liền gật đầu: "Được."

"Quá tốt rồi, cảm ơn, hôm nào đó tôi nhất định sẽ đi!"

Doãn Tuyết Kỳ mở lớn đôi mắt, nở nụ cười.

Hừ ~

Không giới thiệu cho mình, mình có thể tự đi làm quen ~

Doãn Tuyết Kỳ suy nghĩ một chút đã cảm thấy vô cùng đắc ý rồi.

Lục Lập Hành tìm một vị trí ngồi xuống.

Doãn Tuyết Kỳ cũng nhanh chóng đi xem buổi lễ, chỉ là vị trí của nàng tương đối tốt.

Chú rể cô dâu lần lượt đi lên sân khấu.

Toàn bộ phòng yến hội vô cùng náo nhiệt.

Trương Vĩ và Trương Đông đi cùng một chỗ, đi đến bên cạnh Doãn Tuyết Kỳ.

Trương Đông thỉnh thoảng nhìn nàng một cái, phát hiện nàng căn bản không nói lời nào. Trong lòng Trương Đông có chút không thoải mái.

Hắn cố gắng đi tới:

"Tuyết Kỳ à, em thật sự không suy tính đến đề nghị của anh một chút sao?"

"Không cân nhắc!" Doãn Tuyết Kỳ không chút nghĩ ngợi liền trả lời.

Người gặp qua Lục Lập Hành, còn ai có thể coi trọng Trương Đông chứ.

Trương Đông lập tức vô cùng tức giận:

"Em! Được rồi, dù sao em sớm muộn gì cũng phải gả tới nhà anh, chúng ta cứ rửa mắt mà đợi đi!"

"Ừm, rửa mắt mà đợi đi!" Doãn Tuyết Kỳ cười cười, không nói chuyện.

Thật ra trong lòng của nàng vẫn còn có chút lo lắng.

Vừa rồi Lục Lập Hành nói không cần phải để ý đến, nhưng nàng cũng không biết rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì. Chỉ có thể khẩn trương quan sát phòng yến hội.

Hôn lễ bắt đầu.

Chú rể và cô dâu lần lượt đi vào.

Vẻ mặt của Trương Đông và Trương Vĩ đều vô cùng kiêu ngạo. Bọn họ đang đợi, chờ chú rể bắt đầu quấy rối.

Thế mà, sau một tiếng, bọn họ đã hoàn toàn chấn kinh.

Toàn bộ hôn lễ kết thúc một cách hoàn mỹ.

Đến phân đoạn mời rượu, thế nhưng chú rể vẫn không có động tĩnh gì.

Trương Đông nhìn về phía Trương Vĩ với vẻ mặt không hiểu: "Xảy ra chuyện gì rồi, đại ca?"

Trương Vĩ ho nhẹ một tiếng: "Chờ một chút, nói không chừng mời rượu xong mới bắt đầu cũng nên!"

Nhưng mà lúc Trương Vĩ nói ra lời này lại không hề có chút sức lực nào.

Hắn và chú rể đã hẹn trước là sau khi nghi lễ kết thúc sẽ bắt đầu. Cao Nghĩa này rốt cuộc đang làm gì thế?

Trương Vĩ có chút không thể chờ đợi được nữa.

Trông thấy chú rể bưng chén rượu đi ra, Trương Vĩ đặc biệt đi tới.

"Cao Nghĩa, bách niên hảo hợp!"

"Ừm, cảm ơn."

Cao Nghĩa gật đầu, sau đó quay người đi mời rượu những người khác.

Trương Vĩ: …

Hắn cũng đi theo.

Nhân lúc chú rể vừa kính xong một bàn, Trương Vĩ thận trọng hỏi:

"Cao Nghĩa, anh có ý gì?"

Cao Nghĩa nở nụ cười: "Đừng nóng vội, trò vui không phải đều luôn ra sân áp trục hay sao?"

"Cũng đúng, vậy tôi sẽ chờ, anh đừng có mà chơi tôi đó!"

"Làm sao lại như vậy được?" Cao Nghĩa nở nụ cười sâu hơn.

Trương Vĩ có chút xem không hiểu tâm tư của hắn, nhưng mà chuyện ngày hôm nay chủ yếu nằm ở Cao Nghĩa. Hắn cũng không có cách nào khác, đành phải chờ đợi.

Toàn bộ yến hội, trừ bọn họ ra thì đều đặc biệt náo nhiệt.

Tất cả mọi người đều chúc phúc cô dâu chú rể.

Nhưng một số đám người sành ăn lại coi trọng đồ ăn của Tam Tiên Cư.

"Món cá kho lúc nào mới được bưng lên vậy?"

"Tôi hôm nay đặc biệt xin phép nghỉ đến tặng lễ, chính là vì món cá này đó. Nếu không thì tôi đã nhờ người khác mang quà đến thay cho tôi rồi!"

"Tôi cũng vậy! Nghe nói cá kho của Tam Tiên Cư có thể xưng là hàng đầu đó!"

"Đúng! Nhưng mà tôi nghe nói, hôm qua toàn bộ thị trường đều không cá, Tam Tiên Cư cũng không biết có mua được cá hay không!"

"Thật sao? Vậy thì thật là đáng tiếc, ai…."

Người kia đang thở dài.

Bỗng nhiên, không biết là ai kinh hô:

"A? Đó không phải là cá kho sao?"

Mọi người ngẩng đầu, nhìn thấy đám nhân viên phục vụ đang đẩy từng chiếc xe đồ ăn đi vào.

Trên xe chính là món cá kho được bày biện chỉnh tề.

Trong toàn bộ đại sảnh đều là mùi thơm của cá kho.

"Oa, thơm quá!"

"Ngửi thôi đã thấy không tệ rồi, mau nhìn con cá kia đi, đúng là rất lớn!"

"Tam Tiên Cư hôm nay rất thành thật, cá này lớn hơn tôi ăn lúc bình thường nhiều!"

"Thật sao?"

"Tôi còn có thể gạt các người sao, tuần lễ trước tôi vừa tới ăn đó! Cá lúc đó chỉ lớn bằng hai phần ba hôm nay thôi!"

"Nói như vậy, Tam Tiên Cư quả nhiên như trong truyền thuyết, sẽ cho khách hàng đủ ưu đãi vào thời điểm quan trọng!"

"Đúng, sau này làm việc xong nhớ tới nơi này! Tới tới tới, cá đến rồi, mọi người mau nếm thử xem có ngon hay không!"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment