Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 323 - Chương 323 - Anh Lục Là Người Tốt

Chương 323 - Anh Lục Là Người Tốt
Chương 323 - Anh Lục Là Người Tốt

Mọi người vừa dứt lời.

Chú rể trên sân khấu lại giơ microphone lên:

"Đúng vậy, hôm nay là ngày tôi và vợ kết hôn, tôi không muốn Tam Tiên Cư và Doãn tiểu thư phải chịu uất ức. Cho nên, tôi từ bỏ một ngàn tệ này, Trương Vĩ, anh cầm về đi!"

Mọi người cũng phụ họa theo:

"Lấy về, nhanh chóng cầm về đi, cầm tiền này có mà xúi quẩy!"

"Đúng đấy, ngoài ra, cũng nhanh chóng giải trừ hôn ước luôn đi! Các người không xứng!"

"Đúng vậy, đúng vậy, Doãn tiểu thư xinh đẹp và tài giỏi như vậy, tiểu tử Trương gia cũng chỉ biết tính toán và mấy trò khôn lỏi!"

Mọi người đều nghiêng về phía Tam Tiên Cư.

Trương Đông lập tức đen mặt, cúi đầu, xám xịt rời đi.

Trương Vĩ vội vàng gọi nữa: "Đông Tử, Đông Tử…"

"Đừng gọi nữa! Tôi không biết anh, anh nhanh chóng cầm 1000 tệ kia rồi cút đi, đúng là xúi quẩy!" Trương Đông vô cùng không kiên nhẫn.

Hai người một trước một sau ra khỏi phòng yến hội.

Doãn Tuyết Kỳ ngơ ngác đứng ở bên cạnh, trong đầu đang tiêu hóa chuyện vừa mới xảy ra.

Ngay vừa rồi, nàng còn cho là chú rể sẽ làm ra chuyện yêu thiêu thân gì đó, tim suýt chút nữa đã nhảy đến cổ rồi. Không nghĩ tới, lại là đang giúp nàng.

Giờ phút này, thấy phản ứng của mọi người, nàng có chút cảm động,

Nhưng nhớ tới hành động của Trương Đông, nàng lại cảm thấy người này đúng là quá đáng. Không nghĩ tới hắn thế mà còn dùng chiêu này ở phía sau lưng.

Doãn Tuyết Kỳ tức giận nhìn về phía Trương Đông.

Chỉ là, nàng không nhớ là mình có quen biết với chú rể. Tại sao chú rể lại đột nhiên nói chuyện giúp mình vậy?

1000 tệ đều không động tâm, chuyện này không có khả năng cho lắm!

Doãn Tuyết Kỳ tò mò nhìn về phía Lục Lập Hành.

Chẳng lẽ là hắn?

Đúng lúc Lục Lập Hành cũng đi tới bên cạnh nàng. Hắn cười nói: "Đừng lo lắng, tất cả mọi người đều có năng lực phân biệt phải trái."

Doãn Tuyết Kỳ nhẹ gật đầu: "Ừm, nhưng mà cũng cảm ơn anh!"

"Cám ơn tôi làm cái gì? Cũng không phải là tôi làm!"

"A? Không phải anh? Vậy làm sao anh biết?"

Lục Lập Hành cười: "Khi tôi tới đây đúng lúc nhìn thấy chú rể và cô dâu, bọn họ đang thương lượng chuyện này, tôi không cẩn thận nghe được!"

"Ách, thế nhưng, vậy sẽ là ai chứ?"

Doãn Tuyết Kỳ nghi ngờ nhíu mày.

Lục Lập Hành nói: "Có lẽ là người rất quan trọng với cô? Không thể nhìn cô chịu khổ!"

"Người rất quan trọng? Trên thế giới này ngoại trừ cha tôi ra nào có người nào quan trọng hơn nữa chứ. Thế nhưng cha tôi căn bản là không muốn tôi giải trừ hôn ước này, nếu không sao lại bày ra vụ cá cược này chứ!"

Doãn Tuyết Kỳ nói đến đây, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.

Lục Lập Hành trầm tư một hồi rồi nói:

"Quan hệ của cha cô và cha mẹ Trương Đông như thế nào?"

"Rất tốt, mẹ tôi và mẹ hắn chính là chị em tốt. Từ khi bọn họ mang thai đã quyết định hôn ước. Cha tôi vẫn luôn đối xử với mẹ tôi rất tốt, đối với cha mẹ Trương Đông cũng rất cung kính, cho nên hắn chưa bao giờ cân nhắc cho tôi!"

"Nếu như đã chưa từng cân nhắc cho cô thì tại sao lại muốn tiến hành vụ cá cược này với Trương gia, để cô quản lý nhà hàng chứ? Cô quản lý nhà hàng này lâu như vậy rồi, ngoại trừ tiệc cưới ngày hôm nay ra thì còn có chuyện gì lớn nữa hay không?"

Doãn Tuyết Kỳ nao nao: "Không có."

Lục Lập Hành: "Vậy trước kia, mỗi tháng Tam Tiên Cư có làm nhiều hạng mục lớn hay không?"

"Nhiều, trên cơ bản mỗi tháng đều sẽ có bảy tám cuộc…"

Nói được nửa câu, Doãn Tuyết Kỳ bỗng nhiên giật mình.

Nàng hơi giật mình, nhìn về phía Lục Lập Hành:

"Cho nên…"

"Cha tôi không có cách nào trực tiếp giải trừ hôn ước nên mới nghĩ biện pháp thuyết phục Trương gia đồng ý với vụ cá cược này, chính là tìm cái lý do để Trương gia tin phục?"

Lục Lập Hành không nói chuyện, nhưng đáp án đã rõ ràng.

Doãn Tuyết Kỳ bỗng nhiên nở nụ cười, nhưng khóe mắt lại chứa nước mắt.

"Cha tôi chỉ có mình tôi là con gái, mẹ tôi đã bệnh và qua đời vào năm tôi mười tuổi, ông ấy vẫn luôn rất nuông chiều tôi!"

"Cho nên tôi không hiểu, tại sao ông ấy lại không cho tôi giải trừ hôn ước với Trương Đông. Tôi còn bởi vậy mà tức giận với ông ấy nữa, đã một tháng rồi không có về nhà thăm ông ấy!"

Doãn Tuyết Kỳ nói xong, nước mắt liền bắt đầu rơi xuống.

"Anh Lục, tôi đã biết, cám ơn anh, lát nữa sau khi chuyện kết thúc, tôi sẽ trở về thăm ba tôi!"

"Ừm." Lục Lập Hành gật đầu.

Doãn Tuyết Kỳ lúc này mới cao hứng chạy ra ngoài.

Phạm Vũ thấy thế thì đi tới.

"Lục huynh đệ, vất vả cho cậu rồi."

"Không có chuyện gì, tiện tay mà thôi, đa tạ quản lý Phạm đã tín nhiệm, nói chuyện cơ mật như vậy cho tôi biết."

"Ha ha, cũng không tính là bí mật gì. Ông chủ nhà chúng tôi xưa nay làm chuyện tốt gì đều không muốn để cho con gái mình biết. Hắn đều chỉ muốn tốt cho con gái mình mà thôi! Như này cũng quá khổ, hắn không cho tôi nói, tôi đành tìm người nói một chút. Qua lần này chắc là giữa hai cha con bọn họ sẽ không còn gút mắt gì nữa đâu nhỉ?"

"Chắc là sẽ không?"

Doãn gia.

Doãn Hạo nóng nảy đi tới đi lui.

Hắn không hề biết gì về động tĩnh bên ngoài, lúc này còn đang lo lắng không biết hiện trường hôn lễ thế nào rồi.

Điện thoại vang lên.

Doãn Hạo lập tức chạy tới nhận điện thoại.

Đầu bên kia là giọng của Phạm Vũ:

"Ông chủ, đã làm xong, không có chuyện gì cả!"

Doãn Hạo nhẹ nhàng thở ra: "Ừm, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Tiểu tử Trương Đông kia không được, không xứng với con gái tôi. Ai, không có chuyện gì thì tốt! Đi, mấy ngày tiếp theo cứ Tuyết Kỳ tiếp tục ở lại nhà hàng đi, chờ qua hết năm, nàng sẽ có thể giải trừ hôn ước rồi!"

"Ừm, tôi đã biết. Đúng rồi, ông chủ, cá hôm nay chúng ta dùng rất được hoan nghênh. Thôn làng của bọn họ cũng là bên nuôi cá lâu dài, ngài xem xem có muốn đối thương nghiệp cung ứng hay không? Hôm nay các vị khách đều khen không dứt miệng, đều ồn ào nói sau này đều muốn ăn cá như hôm nay."

"Chuyện này cũng giao cho Tuyết Kỳ quyết định đi!"

"Được, vậy tôi sẽ nói lại với tiểu thư, nhưng mà ông chủ à, lát nữa sẽ có niềm vui bất ngờ cho ông."

"Niềm vui gì?" Doãn Hạo nao nao.

"Lát nữa ngài sẽ biết."

Phạm Vũ nói xong liền cúp điện thoại.

Doãn Hạo đang ngu ngơ, chợt nghe dưới lầu truyền đến một tiếng hô to:

"Ba!" Doãn Hạo lần nữa khẽ giật mình.

Tuyết Kỳ tại sao lại trở về rồi?

Nàng không phải đang ở khách sạn sao?

Chẳng lẽ là giải quyết xong chuyện nên trở về hưng sư vấn tội?

Không nên, không nên, phải giả bộ một chút!

Doãn Hạo nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc khẩn trương của mình, giả bộ như vô cùng thản nhiên mà đi ra.

Trông thấy Doãn Tuyết Kỳ, hắn còn cố ý nói:

"Thế nào? Sao lại trở về vào lúc này rồi? Khách sạn xảy ra chuyện rồi sao? Muốn ba bãi bình giúp con?"

"Tuyết Kỳ à, không phải ba muốn nói con, nhưng mà con đã lớn như vậy rồi, con phải học cách tự mình làm việc, mà không phải mọi thứ đều cầu ba ba…”

Doãn Hạo còn chưa dứt lời, bỗng nhiên trông thấy Doãn Tuyết Kỳ nhào tới.

Vào lúc hắn còn chưa kịp phản ứng lại, nàng đã ôm lấy hắn.

"Ba, cám ơn người."

"Con biết rồi, sau này con nhất định sẽ nghe lời của ba, quản lý khách sạn thật tốt."

Doãn Hạo sửng sốt một chút. Hắn đã nhìn ra được, không thể gạt con gái được nữa. Doãn Hạo lập tức xì hơi.

"Phạm Vũ này đúng là, đã xảy ra chuyện gì? Đã đồng ý không nói cho con biết rồi mà!"

"Không phải là quản lý Phạm nói cho con biết, ba, là anh Lục nói cho con biết. Anh Lục là một người cực kỳ tốt! Hắn rất thông minh!"

Doãn Tuyết Kỳ nói xong, trên mặt lộ ra nụ cười.

Doãn Hạo lập tức cảm thấy không lành.

Sao cứ có cảm giác như con gái sắp bị lừa mất vậy:

"Anh Lục? Là ai vậy?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment