"Chính là anh Lục đó, là người cung cấp thức ăn cho chúng ta. Là một người rất tốt. Đúng rồi, ba ba, cá của hắn rất là ngon. Con thấy nhà cung cấp hàng cho chúng ta trước đó không đáng tin cho lắm. Hay là chúng ta đổi nhà cung cấp hàng đi? Dùng của anh Lục vậy!"
Doãn Hạo nhíu mày.
"Là hắn sao?"
Vừa rồi Phạm Vũ còn đề cử dùng cá nhà hắn, sao lúc này mới qua một lát, đứa con gái luôn luôn vô cùng kiêu ngạo của mình cũng bắt đầu đề cử rồi?
Mấu chốt là, con gái còn mở miệng câu nào cũng là anh Lục, quả thực đã đâm thẳng vào trái tim của người cha này.
Lời từ chối nói đến bên miệng, nhưng thấy dáng vẻ tràn đầy chờ mong của con gái, Doãn Hạo vẫn là không đành lòng. Hắn đành gật đầu: "Ai, con cứ xem mà làm, tự con đưa ra quyết định đi!"
"Được, vậy buổi tối con sẽ trở về ăn cơm cùng ba ba. Con đi tìm anh Lục nói chuyện này, nếu không lát nữa anh ấy sẽ đi mất!"
"Ai, Tuyết Kỳ..."
Doãn Tuyết Kỳ không đợi Doãn Hạo nói dứt lời đã nhanh chóng quay người, chạy đi như một làn khói, không có một tia lưu luyến nào!
Doãn Hạo:…
Đúng thật là con gái lớn không giữ được!
Không được.
Phải nhanh chóng đi tìm hiểu tình huống một chút mới được.
Doãn Hạo tranh thủ thời gian đi vào nhà, gọi điện thoại cho Phạm Vũ.
"A lô? Ông chủ, sao thế?"
"Người họ Lục kia, cũng chính là người bán cá kia, là một người rất tốt sao? Vừa rồi Tuyết Kỳ cũng nói với ta là dùng cá của hắn. Ngoài ra, chuyện hôm nay là chủ ý của tôi cũng do họ Lục kia nói cho nàng sao?"
"Đúng vậy, đúng là rất không tệ! Nhưng mà ông chủ, chuyện này chỉ là trùng hợp mà thôi, đúng lúc bị Lục huynh đệ nghe thấy được. Hắn là một người có lòng tốt nên mới muốn giúp ngài một tay, để tiểu thư biết ngài tốt như nào. Ha ha, có kinh hỉ không?"
"Kinh hỉ! Quá vui mừng!" Doãn Hạo gần như là cắn răng nghiến lợi nói ra câu này: "Nếu như con gái tôi không có..."
"Hả?"
"Quản lý Phạm, tranh thủ thời gian giúp tôi hẹn Lục tiểu tử này một chút, tôi muốn tìm hắn nói chuyện!"
" y... Được, ông chủ, ngài đợi một chút, tôi hỏi một chút xem Lục huynh đệ có thời gian hay không."
"Ai, chờ đã, khoan lại cúp máy!" Doãn Hạo bỗng nhiên lại nhớ tới chuyện gì, vội vàng nói:
"Được rồi, để năm sau bàn lại đi, cứ bận mấy chuyện còn lại trước đã."
Nếu không, người ta sẽ nói hắn còn chưa giải trừ hôn ước mà đã đi tìm người đàn ông khác trò chuyện của con gái. Như này sẽ không tốt cho thanh danh của con gái.
Vẫn nên… nhịn một chút trước đã, xem bọn hắn phát triển đến mức độ nào rồi lại nói!
Lúc này.
Tam Tiên Cư.
Phạm Vũ một mặt mờ mịt.
Sao ông chủ lại lải nhải như vậy.
Nhưng mà ông chủ đúng là rất nhạy cảm đối với những chuyện liên quan đến tiểu thư.
Được rồi, cứ mặc kệ hắn đi.
Sau khi xử lý xong tất cả chuyện bên ngoài, Phạm Vũ chuẩn bị bàn chuyện hợp tác với Lục Lập Hành. Hắn đang tự hỏi lát nữa nên nói lại chuyện này với tiểu thư như thế nào.
Chính vào lúc này, Doãn Tuyết Kỳ cao hứng chạy vào từ bên ngoài:
"Anh Lục, anh còn chưa đi sao? Quá tốt rồi, tôi có vấn đề muốn nói với anh một chút. Tôi vừa rồi đã nói với cha, sau này chúng tôi sẽ dùng cá của anh, cung ứng mỗi ngày, có được không?"
Lục Lập Hành và Phạm Vũ lập tức hai mặt nhìn nhau.
Khá lắm, không cần nói nữa.
"Được, không thành vấn đề, tôi trở về sẽ nói lại chuyện này với thôn trưởng Lưu."
"Ừm, được, vậy làm phiền anh Lục rồi. Đúng rồi anh Lục, anh đừng quên, năm sau chị dâu tới đây, anh nhớ giới thiệu cho chúng tôi làm quen một chút!"
"Được, không thành vấn đề!"
Thấy Lục Lập Hành đồng ý, Doãn Tuyết Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm.
Thừa dịp Lục Lập Hành không nhìn thấy, nàng còn thè lưỡi.
Lại nói chuyện vài câu, Lục Lập Hành mới rời khỏi.
Phạm Vũ lập tức bu lại:
"Tiểu thư, cô đi nhà người ta làm gì? Cô không phải là muốn đi phá hư tìm cảm của người ta đó chứ? Tôi nói cho biết, chuyện này không thể được đâu!"
"Phi phi phi, nói cái gì đó, ai muốn đi phá hoại tình cảm của bọn họ chứ? Tôi nghe nói vợ của hắn rất đẹp, tôi muốn làm quen. Ngoài ra, nghe nói hắn còn có một người em trai nữa!"
"A?" Phạm Vũ một mặt mộng bức…
Thấy Doãn Tuyết Kỳ một mặt hoa si đi, Phạm Vũ lập tức cảm thấy đầu có chút lớn.
Cô nhóc từng ra ngoài đi học, tư tưởng đúng là không giống bình thường!
…
Lục Lập Hành đi ra ngoài. Hắn đến sạp trái cây và quán cơm nhỏ nhìn một chút, phát hiện tiến độ đều cũng không tệ lắm.
Quán cơm nhỏ năm sau sẽ có thể buôn bán.
Sau khi để Tôn Đại Lợi và Phùng Đông giải quyết, hắn liền về nhà nghỉ.
Ngày nghỉ vẫn trả tiền lương như thường lệ.
Sau đó, hắn cũng thu thập một chút, đi chợ mua rất nhiều thịt.
Qua mấy ngày nữa sẽ bước sang năm mới rồi.
Năm nay, cho dù như thế nào cũng phải trải qua một năm bội thu.
Sau khi mua xong, hắn mới đến nhà ga ngồi xe về nhà.
Mà lúc này.
Thôn Lục Gia.
Lục gia.
Cố Vãn Thanh sờ lên cái bụng, cùng Đại Hoàng ngồi bên cạnh trông Thiên Thiên làm bài tập.
Chu Ngọc Hà đã bắt đầu chưng bánh bao, chiên bánh tiêu.
Đây là truyền thống bên này của bọn họ.
Trước kia, lúc nhà còn nghèo, mỗi khi sang năm mới, bọn họ đều sẽ chưng chút bánh bao chay, chiên bánh tiêu, làm sủi cảo. Thỉnh thoảng sẽ làm thêm cho mình mấy bộ đồ mới.
Đương nhiên, pháo ắt không thể thiếu.
Sau khi Chu Ngọc Hà bận xong thì đi ra từ phòng bếp, thở dài nói:
"Ai, quên mua pháo rồi, nha đầu Thiên Thiên này cũng không nhắc nhở chị một chút, tối nay để Lập Vĩ đi mua vậy? Thuận tiện lại mua thêm chút thịt, năm nay chúng ta phải đón năm mới thật sung túc mới được!"
Lục Thiên Thiên nghe thấy chữ "Pháo" thì trợn cả mắt lên.
“Tốt quá, có thể đốt pháo rồi! Thiên Thiên nhất định sẽ đốt vào sáng sớm."
"Ha ha, Thiên Thiên chính là một bé gái đó, sao mỗi ngày đều lăn lộn giống như con trai vậy!" Chu Ngọc Hà nhịn không được cười nói.
Lục Thiên Thiên cắn cắn bút, nói:
"Bởi vì Thiên Thiên còn chưa lớn lên nha!"
"Ha ha, qua năm nay em sẽ lớn thêm một tuổi rồi, các em bé của chị dâu hai cũng sắp sinh rồi."
Mấy người cười cười nói nói.
Bỗng nhiên, bọn họ nghe thấy có người gọi mình từ trên đường cái:
"Nha đầu Vãn Thanh, nha đầu Ngọc Hà, hai cháu có ở nhà không?"
Cố Vãn Thanh vừa nghiêng đầu, đã nhìn thấy Lục Kiến Quân đi tới.
Bên cạnh hắn là sáu bảy người đàn ông cường tráng.
Các tráng hán mang theo hai bọc đồ lớn, đi về phía bên này.
Cố Vãn Thanh sững sờ:
"Chú Kiến Quân, sao thế?"
Chu Ngọc Hà cũng nghi ngờ nhìn lại.
Lục Kiến Quân vừa chỉ huy các tráng hán khuân đồ về phía nhà bọn họ, vừa nói:
"Ha ha ha, đây không phải bắt đầu phát đồ tết rồi sao?"
"Số tiền này còn là tiền thưởng trước đó của Tiểu Hành, không phải sao. Tất cả mọi người đã phát xong, chú đoán Tiểu Hành cũng không ở nhà nên đưa tới cho các cháu!"
Cố Vãn Thanh nghi ngờ nhìn về phía đống bao tải kia.
Tổng cộng hơn 10 bao tải.
Pháo, thịt heo, thịt dê, thịt bò.
Mì ăn liền, xúc xích, trứng gà.
Còn có đủ loại đồ chơi nhỏ, thậm chí ngay cả câu đối đều đã chuẩn bị xong!
Còn có một bao là quần áo.
Cố Vãn Thanh chấn kinh:
"Cái này. . . Nhiều như vậy?"
"Ai, không nhiều, số thịt này là bọn chú mua, số còn lại đều là tâm ý của các nhà trong thôn. Vãn Thanh, cháu nhất định phải nhận lấy, còn thiếu cái gì thì cứ nói với chú. Các thôn dân thôn Lục Gia đã nói, chỉ cần các cháu dám nói thì bọn họ liền có thể chuẩn bị cho các cháu! Nhất định phải khiến cho các cháu trải qua năm mới một cách thật vui vẻ!"
------
Dịch: MBMH Translate