Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 329 - Chương 329 - Sang Năm Mới Rồi

Chương 329 - Sang Năm Mới Rồi
Chương 329 - Sang Năm Mới Rồi

Ba mươi tết tới rất nhanh.

Ngày 29, Lục Kiến Châu, Trần Thu Linh, Lục Lập Vĩ, Lục Lập Chính đều trở về.

Bọn họ vốn cũng muốn Trần Thu Sơn qua đây cùng đón năm mới. Nhưng mà Trần Dung nghỉ trở về, Trần Thu Sơn khăng khăng muốn về nhà.

Lục Lập Hành đành phải nhét cho hắn chút đồ ăn, lại thanh toán tiền công cho hắn, phát chút tiền thưởng, sau đó mới để cho hắn rời đi.

Lúc ăn cơm tối, trong sân Lục gia vô cùng náo nhiệt.

Lục Lập Hành làm một bàn đồ ăn lớn, người một nhà cộng với một Đại Hoàng ngồi cùng nhau, ăn bữa cơm tất niên.

Ăn được một nửa, Lục Kiến Châu nhịn không được, đi vào phòng cầm rượu ra.

"Đến, hôm nay bốn người đàn ông của gia đình chúng ta đều ở đây, phải uống một chén mới được!"

Trần Thu Linh bất đắc dĩ lườm hắn một cái:

"Lập Chính còn chưa trưởng thành đâu!"

"Không thành niên thì thế nào? Không thành niên cũng là nam tử hán của Lục gia chúng ta, sau này cũng sẽ là trụ cột gia đình, phải rèn luyện từ trước."

Trần Thu Linh càng bó tay rồi:

"Có người nào làm cha như ông không?"

"Ha ha!" Lục Lập Hành nhìn cặp vợ chồng già tranh cãi, vừa cảm động lại ấm áp.

"Được rồi mẹ, Lập Chính qua năm nay cũng 17 rồi, có thể uống một chút, ngày mai lại không đi học. Năm mới mà! Mọi người vui vẻ một chút!"

"Được thôi, được thôi, mấy người đều là cùng một bọn, mẹ nói không lại mấy người. Nhưng mà đừng để cho cha các con uống quá nhiều, mùi vị đó có thể hun chết người luôn!"

"Được, không thành vấn đề." Lục Lập Hành cam đoan.

Lục Kiến Châu lúc này mới có quyền uống rượu.

Hắn rót rượu cho mình và Lập Vĩ, Lập Hành, Lập Chính.

Lục Thiên Thiên giơ tay lên, bày tỏ mình cũng muốn uống. Nhưng cuối cùng lại bị một câu “Con gái” không thể uống rượu của Lục Lập Hành đánh ra. Nàng đành phải ai oán xé một cái đùi gà, vừa nhìn chằm chằm bọn họ vừa bắt đầu ăn.

Chu Ngọc Hà và Cố Vãn Thanh nhìn mà muốn cười:

"Chúng ta mau ăn thôi, lát nữa cơm nước xong xuôi, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến!"

"Ừm, phải nhanh thu dọn."

Lần này, mấy người đàn ông Lục gia không có uống quá nhiều rượu.

Buổi tối, bọn họ còn phải xem Đêm Hội Mùa Xuân nữa.

Ăn cơm xong, Lục Lập Hành, Chu Ngọc Hà và Trần Thu Linh cùng chui vào nhà bếp.

Thu dọn bát đũa xong, Lục Lập Hành bắt đầu làm các món ăn.

Bởi vì là mùa đông, bảy giờ tối, trời đã hoàn toàn tối đen.

Hai ngày cuối năm này, đèn đường vẫn luôn sáng.

Không đến một lúc, Lục Lập Hành đã nghe thấy giọng nói của Vương Thiết Trụ:

"Anh Lục, anh Lục, em mang tất cả ghế nhà em sang nhà anh nhá? Tuy em đã nói với bọn họ là nên cầm theo ghế nhà mình qua, nhưng vẫn luôn cảm thấy không quá đủ!!"

"Được, lấy ra đi!" Lục Lập Hành cũng không khách sáo.

"Được rồi!"

Vương Thiết Trụ vừa dứt lời, một tay xách theo ba cái ghế, hướng về phía nhà Lục Lập Hành.

Vương đại nương nhìn mà muốn cười.

"Đứa nhỏ này…"

Cha của Vương Thiết Trụ cũng bởi vì gần đây kiếm được tiền nên có thể đi khám bệnh và uống thuốc, đã có thể ra ngoài đi lại.

Hắn nhìn Vương đại nương nói: "Đi, chúng ta cũng đi xem náo nhiệt một chút!"

"Được!"

Bọn họ trở thành đám người đầu tiên đến Lục gia.

Lại qua một lát, phía trên đường truyền đến một tiếng cười lớn:

"Ha ha ha, Thiết Trụ, các người tới thật sớm!"

Người tới chính là Lưu Phú Nhân. Hắn mang theo hai cái ghế, bên cạnh còn có một người phụ nữ.

Người phụ nữ kia bất mãn nói: "Đều tại ông, đã bảo ông đi nhanh một chút, làm sao chậm như vậy!"

Lưu Phú Nhân tranh thủ thời gian cười nói: "Là lỗi của tôi, là lỗi của tôi, lần sau tôi nhất định sẽ nhanh hơn một chút!"

Vương Thiết Trụ thấy vậy thì cười không ngừng:

"Thím Triệu, thím nhớ cầm cho chắc chú Lưu của cháu đấy, ha ha ha!"

Dù sao Triệu Tú Liên cũng không còn trẻ nữa, nói chuyện mặt không đỏ tim không đập.

"Cũng đúng, nếu không thì còn ai muốn hắn nữa đây?"

Lưu Phú Nhân nghe vậy thì cười ha ha.

Lục Lập Hành một mặt bất đắc dĩ.

Hai người này mấy ngày trước đã thành đôi.

Người trong thôn đều biết. Nhắc tới cũng kỳ lạ, đám người trong thôn trước đây luôn thích nói chuyện gièm pha nhưng giờ lại đều chúc phúc cho hai người. Có người thậm chí còn muốn ăn kẹo mừng của bọn họ.

Lưu Phú Nhân cũng không nhăn nhó, biểu thị năm sau sẽ để bọn hắn ăn.

Bọn họ đã trở thành một đoạn giai thoại của thôn Lục Gia.

"Thiết Trụ, cháu cũng phải cố gắng lên nha, cưới Du Du trở về sớm một chút. Nha đầu kia quỷ linh tinh quái, nhất định có thể mang đến nhiều niềm vui cho thôn chúng ta!"

"Ha ha, chú Lưu đừng nói nữa, cháu sẽ cố gắng hơn một chút!"

Mọi người lại cười vang.

Lại qua một lát, Lục Tiểu Phi, Trịnh Hoa Mẫn và Đậu Đậu, còn có Lục Kiến Quốc và Lục Kiến Quân đều đến!

Mấy anh em Vương gia cũng đều đến đây.

Nhưng mà bọn họ đều cầm theo ghế của mình, xếp thành một hàng trong sân Lục gia.

Bọn họ cùng nhau nói chuyện vui vẻ.

Đám người lớn đều tiến đến phía trước TV nghiên cứu:

"Đây chính là TV sao! Tôi từng nhìn thấy ở nhà người thân trong huyện thành, có thể nhìn thấy người ở bên trong!"

"Ha ha, tôi còn chưa từng thấy lần nữa, đến chỗ Tiểu Hành kiến thức một chút!"

Nói chuyện một lúc, trong sân đã có rất nhiều người tới.

Bọn họ rất tự giác mà xếp ghế thành hàng.

Có người còn mang mía ngọt, hạt dưa và một số đồ ăn vặt đến.

Lục Lập Hành ở trong nhà bếp làm cho bọn nhỏ rất nhiều đồ ăn vặt, còn hầm một nồi xương heo lớn.

Thịt heo nông thôn thơm hơn những thịt heo được chăn nuôi công nghiệp nhiều.

Lại thêm chút gia vị, mùi hương bay khắp bốn phía.

Có người nhịn không được mà đi vào nhà bếp, tò mò hỏi:

"Tiểu Hành, đang bận bịu cái gì đó?"

"À, hầm chút thịt, số thịt heo mà mọi người đưa tới cộng với số thịt tự mua thật sự là quá nhiều, ăn không hết, lát nữa mọi người mà đói bụng thì có thể ăn một chút!"

"Còn có những thứ này nữa, là điểm tâm ngọt, tới tới tới, cầm đi chia cho bọn nhỏ một chút."

Các người lớn còn chưa nhúng tay, Lục Thiên Thiên đã xung phong nhận việc đi vào phía trước:

"Anh hai, để em làm cho!"

Đại Hoàng cũng ở bên cạnh kêu to.

"Được, em làm đi!"

Lục Lập Hành đặt món điểm tâm ngọt vào trong giỏ xách, Lục Thiên Thiên mang theo rổ, vui sướng chạy ra ngoài.

Đại Hoàng cũng chạy theo.

Chỉ chốc lát sau, bọn họ liền bị bọn nhỏ bao vây.

Lục Thiên Thiên dường như trở thành vua của những đứa trẻ.

Đại Hoàng cũng vui vẻ đùa giỡn với bọn nhỏ.

Không biết là ai cầm pháo, bắt đầu cao hứng đốt pháo ở trong sân.

Tiếng pháo này lập tức thu hút đám trẻ con. Bọn chúng cao hứng giơ tay nhỏ lên:

"Nhặt pháo kìa, mau tới mau tới!"

Cái gọi là nhặt pháo, trên thực tế chính là đống pháo không vang nhưng vẫn còn hoàn hảo không chút tổn hại.

Những thứ này chính là niềm vui lớn nhất của bọn nhỏ mỗi dịp năm mới.

Bọn nhỏ sẽ thu thập pháo, sau đó tập hợp lại một chỗ.

Đốt pháo, chiên cá!

Một trận pháo vang lên, bên phía TV lại có người hô một tiếng:

"TV có thể xem rồi!"

"Cái gì, cái gì?"

"Nhanh đến, nhanh đến, ai yo, còn là màu sắc rực rỡ."

"Nghe nói TV có màu rất đắt đó!"

"Ha ha ha, rất đẹp, rất đẹp!"

Trong tin tức, người dẫn chương trình đang chúc mừng năm mới đối với mọi người.

Mọi người cũng cao hứng hô hào: "Chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới!"

Một mình Lục Kiến Quân ngồi ở trong góc, khóe miệng có chút giương lên, chăm chú nhìn tình cảnh này.

Nhìn một chút, khóe mắt của hắn có chút ẩm ướt…

Lục Kiến Châu và Lục Kiến Quốc đang khách sáo với mọi người thì trông thấy tình cảnh này, đều đi tới:

"Anh cả, anh sao thế?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment