Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 328 - Chương 328 - Sao Em Biết Được Qua Mấy Năm Nữa Sẽ Có Tất Cả

Chương 328 - Sao Em Biết Được Qua Mấy Năm Nữa Sẽ Có Tất Cả
Chương 328 - Sao Em Biết Được Qua Mấy Năm Nữa Sẽ Có Tất Cả

Ông chủ nở nụ cười, chuẩn bị giải thích.

Lục Lập Hành bất đắc dĩ nói: "Bởi vì ban ngày không tín hiệu, chờ một chút đi, bảy giờ buổi tối là có thể xem!"

Cái thời đại này, vùng nông thôn thường bị rớt lại phía sau.

TV cũng chỉ có thể nhận tín hiệu từ hai đài, một đài tin tức, một đài địa phương.

Nhưng mà, dù vậy thì mọi người đều vô cùng ưa thích.

"Đúng đúng đúng, chính là như vậy, chờ bảy giờ lại xem vậy, lúc này mới năm giờ. Lục huynh đệ, lắp xong rồi, tôi cũng đi đây! Có vấn đề gì thì có thể gọi tôi."

"Được, cám ơn ông chủ."

"Không khách sáo, không cần khách sáo, nếu có những người khác muốn mua TV thì nhớ bảo bọn họ đến tìm tôi là được."

Ông chủ chào tạm biệt với Lục Lập Hành xong mới lái xe ba bánh rời đi.

Lục Lập Hành nhìn mấy người trong sân. Bọn họ đều vô cùng thích chiếc TV này, dường như đều không nỡ rời đi.

Hắn không thể làm gì khác hơn là nói: "Vãn Thanh, các người từ từ xem, anh đi nấu cơm cơm."

"Em đi giúp anh!"

Cố Vãn Thanh không chút do dự kéo tay Lục Lập Hành lại.

Lục Lập Hành nói: "Em không cùng xem tivi với bọn họ sao?"

"TV thì có gì đáng xem! Em muốn nấu cơm cùng với anh."

"Được, vậy thì đi thôi." Lục Lập Hành gật đầu.

Trong lúc mơ hồ, hắn hình như còn nghe thấy Cố Vãn Thanh lẩm bầm:

"TV còn không có đẹp bằng anh đâu? ~ "

Nhưng âm thanh kia rất nhỏ, nhỏ đến mức Lục Lập Hành thiếu chút nữa đã cho là mình nghe lầm. Hắn lập tức hỏi lại:

"Vãn Thanh, em nói cái gì vậy?"

"A? Không, em không hề nói gì vậy!"

Nói nhỏ như vậy rồi sao hắn vẫn có thể nghe thấy chứ.

Cố Vãn Thanh có chút bối rối.

Lục Lập Hành bất đắc dĩ, đành phải làm bộ như không nghe thấy, sờ lên đầu của nàng.

"Ừm, đi thôi."

Bởi vì trong nhà có quá nhiều đồ, Lục Lập Hành buổi tối xào nhiều thêm vài món thức ăn.

Chờ nấu cơm xong cũng mới sáu giờ nhiều.

Mấy người tới trước bàn ăn, bưng bát lên, nhưng mà cả đám đều không yên lòng.

Lục Thiên Thiên thỉnh thoảng còn nhìn về phía TV.

"Anh hai, TV xem có hay không?"

Lục Thiên Thiên chừng từng nhìn thấy TV nên có rất nhiều nghi hoặc.

"Ừm, rất hay, nhưng mà Thiên Thiên à…"

"Sao thế?" Lục Thiên Thiên nháy mắt thật to.

Lục Lập Hành nói: "Mặc dù rất hay nhưng cũng không thể xem nhiều, có biết không? Trước khi xem TV thì phải làm cho xong bài tập của em thì mới có thể xem."

Thì ra là chuyện này!

"Được ạ, được ạ!" Lục Thiên Thiên dùng sức gật đầu: "Thiên Thiên biết rồi ~ "

Đại Hoàng đang cố gắng gặm xương ở bên cạnh cũng gâu gâu theo hai tiếng.

Lục Lập Vĩ cũng cảm thấy vô cùng chờ mong:

"Không nghĩ tới nhà chúng ta cũng có TV, quá tốt rồi. Ba mẹ rất thích xem kịch. Vào các dịp tết mấy năm trước, bọn họ đều thích lên thị trấn xem náo nhiệt. Người ta sẽ bày sân khấu rồi diễn kịch, cũng không biết trên TV có kịch hay không?"

"Có, cái gì cũng có!" Lục Lập Hành là:

"Chỉ là, hiện tại còn chưa toàn diện, thỉnh thoảng sẽ có thể nhìn thấy, chờ qua mấy năm nữa thì cái gì cũng có thể xem!"

Đến lúc đó có máy tính, xem cái gì cũng đều rất thuận tiện.

Lục Lập Vĩ nhẹ gật đầu: "Thì ra là thế. Thế nhưng mà Tiểu Hành, sao em biết được qua mấy năm nữa cái gì cũng có thể xem?"

Tay cầm đũa của Lục Lập Hành hơi dừng lại. Hắn gắp một miếng thức ăn rồi bỏ vào trong miệng, chân thành nói:

"Bởi vì, thời đại đang phát triển mà, trong tương lai không xa, tiến bộ chắc chắn sẽ càng lớn, chắc chắn là cái gì cũng có!"

Lục Lập Vĩ không có bất kỳ nghi ngờ gì đối với câu trả lời của hắn:

"Nói cũng đúng, hy vọng đến lúc đó chúng ta cũng có thể mua được."

"Chắc chắn sẽ mua được!" Lục Lập Hành không chút do dự trả lời.

Chờ cơm ăn xong đã là 6 giờ năm mươi.

Mấy người Lục Thiên Thiên căn bản không thể rời bỏ TV, hắn lại xung phong nhận việc đi rửa chén.

Mấy người Lục Lập Vĩ cũng không khách sáo, đều đến trước tivi, bật TV lên lần nữa.

Ánh mắt Lục Thiên Thiên nhìn chằm chằm vào TV, Đại Hoàng cũng nhu thuận ngồi dưới đất, nhìn lên thứ đồ bốn mặt vuông vức này. Nó bày ra dáng vẻ bản thân mình cũng rất hiểu.

Lúc này, Vương Thiết Trụ vừa làm xong việc đang cầm theo rổ trở về.

Đến trong sân, hắn trông thấy trước cửa Lục gia có đứng một đống người. Hắn tò mò để rổ xuống:

"Mẹ, nhà anh Lục bọn họ sao thế? Sao cứ cảm thấy đang rất náo nhiệt?"

"Mẹ cũng không biết, vừa rồi nghe thấy tiếng xe, chắc là đứa nhỏ Tiểu Hành kia lại mua thứ gì đó trở về?"

"A? Lại mua? Không nên, không nên, con cũng phải đi xem một chút. Du Du đã nói con nên hướng về phía anh Lục để nỗ lực!"

Vương Thiết Trụ nói xong không đợi Vương đại nương phản ứng lại, đã lập tức đi về phía về nhà của Lục Lập Hành.

"Ai? Ăn cơm rồi lại đi…"

Vương đại nương vừa muốn nói chuyện lại nhìn thấy Vương Thiết Trụ đã càng chạy càng xa, chỉ đành lắc đầu.

Đứa nhỏ này, kể từ khi quen biết Du Du, mỗi ngày đều treo người ta ở bên miệng, nhà đều không thèm trở về. Thật là...

Vương Thiết Trụ một hơi chạy đến trong sân nhà Lục Lập Hành mới dừng lại. Hắn thở phào một cái.

Lúc hắn đang chuẩn bị hỏi thăm có chuyện gì, bỗng nhiên nghe thấy Lục Thiên Thiên bên kia hô to:

"A, có người, có người, có người!"

"A? Đây là cái gì?"

Sau đó, là tiếng chó sủa kích động của Đại Hoàng:

"Gâu gâu ~ "

"Gâu gâu ~ "

Nó vừa kêu vừa nhảy sang một bên, giống như không hiểu thứ đồ trước mắt rốt cuộc là chuyện gì.

Sao trong cái hộp nhỏ như vậy lại có người!

Lục Lập Vĩ và Chu Ngọc Hà cũng tranh thủ thời gian gọi Cố Vãn Thanh:

"Vãn Thanh, Lập Hành, tranh thủ thời gian ra xem đi. TV có thể xem được rồi, lúc này mới có 6 giờ 55 thôi đó!"

"TV?" Vương Thiết Trụ thì thầm theo một tiếng, rất nhanh liền phản ứng lại:

"Anh Lục, anh mua TV sao?"

Lục Lập Hành đang bận rộn trong phòng bếp nghe thấy giọng nói này thì nói:

"Đúng, mua TV, đi xem một chút đi?"

Vương Thiết Trụ không đợi Lục Lập Hành nói chuyện thì đã chạy tới.

Trông thấy hình ảnh nhân vật với màu sắc sinh động trong phòng khách, hắn khiếp sợ há to miệng:

"Thật sự là TV! Anh Lục lợi hại như vậy sao, xong xong, xong rồi!"

Lục Lập Vĩ mờ mịt quay đầu lại hỏi hắn: "Sao thế?"

Vương Thiết Trụ vô cùng ưu sầu:

"Du Du nói, cho dù em không lợi hại được như anh Lục thì cũng phải được một nửa như anh Lục. Thế nhưng, em hiện tại chỉ sợ là ngay cả 10 % của anh Lục đều không đuổi kịp. Chuyện này phải làm sao đây!"

"Ha ha ha!”

Mọi người bị chọc cho cười ha ha.

"Thiết Trụ, em còn chưa cưới vợ mà đã sợ vợ như thế rồi, sau này mà cưới vợ rồi thì phải làm thế nào đây?"

Đại Hoàng cũng tới bên cạnh Vương Thiết Trụ, kêu to với Vương Thiết Trụ, dường như đang chế giễu hắn.

Nhưng Vương Thiết Trụ lại không để ý chút nào:

"Chuyện sau này thì cứ để sau hãy nói. Hắc hắc, vấn đề hiện tại là phải nhanh chóng cưới được Du Du về nhà!"

"Ha ha, vậy em phải cố gắng nhiều vào!"

"Ừm, em biết rồi, nhanh nhanh nhanh, tin tức bắt đầu rồi, xem tivi đi!"

Mọi người nghiêng đầu sang chỗ khác, quả nhiên trông thấy trên TV bắt đầu phát tin tức.

Nhìn thời gian, đúng bảy buổi tối.

Lục Lập Hành cũng mang theo Cố Vãn Thanh đi tới nhà chính.

Thấy mấy người đều đứng đấy, hắn đành bất đắc dĩ đi chuyển ghế ngồi cho mấy người:

"Đều ngồi xuống rồi lại xem, đứng nhiều sẽ mệt đó. Đúng rồi, Thiết Trụ, em nhớ nói với các hàng xóm là, tối 30 có Đêm Hội Mùa Xuân, là một chương trình rất hay, gọi mọi người tới nhà anh xem…"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment