"Cái gì? Mua TV? Là cái loại TV mà có người nói chuyện ở bên trong sao?" Đại nương hỏi với vẻ mặt khiếp sợ.
Lục Lập Hành trực tiếp cười nói:
"Đúng, chính là TV đó!"
"Tiểu Hành lợi hại nha, được được được, tối 30 mọi người nhất định sẽ đến xem!"
"Ừm, kêu gọi mọi người xung quanh đến nữa."
"Không có vấn đề!" Đại nương vô cùng vui vẻ.
Lục Lập Hành lúc này mới lái xe máy chạy về nhà. Trên đường đi, bọn họ nhận được sự chú ý của không ít người. Lục Lập Vĩ ngồi ở phía sau xe gắn máy, trong bụng nở hoa.
Lúc này Cố Vãn Thanh đang giúp đã Chu Ngọc Hà trong nhà bếp. Nàng bỗng nhiên nghe thấy tiếng "bình bịch". Trong âm thanh này dường như còn kèm theo tiếng động cơ.
Vào lúc Cố Vãn Thanh đang sững sờ, Chu Ngọc Hà ở bên cạnh đã đẩy nàng:
"Ai nha, Vãn Thanh, Vãn Thanh, mau đi xem một chút, là Lập Hành trở lại đúng không? Hắn lại làm gì rồi? Sao động tĩnh lại lớn như vậy?"
"Không biết nữa!"
Hai người nói xong, liền chạy ra ngoài.
Cùng lúc đó.
Đại Hoàng đang ngủ say trong sân đã nhanh chóng đứng dậy lao ra ngoài.
Vào lúc Lục Lập Hành cách sân khoảng hai ba trăm mét, Đại Hoàng nghênh đón Lục Lập Hành.
Trông thấy Lục Lập Hành lái xe máy trở về, Đại Hoàng có chút sững sờ. Nó ngửa đầu, kêu to với Lục Lập Hành:
"Gâu gâu ~ "
"Gâu ~ "
Đây là thứ đồ chơi gì thế ~
Chủ nhân làm sao lại bay được~
Lục Lập Hành cười hô: "Đại Hoàng, đuổi theo tao!"
"Gâu ~ "
Đến đây, đến đây ~
Thế nhưng Lục Lập Hành không chút do dự mà tăng chân ga. Đại Hoàng một bước lao ra xa, nhưng vẫn rơi vào thế hạ phong. Nó chỉ có thể quay đầu, so tài với xe ba bánh phía sau. Nhưng xe ba bánh cũng lập tức vượt qua nó.
Đại Hoàng:…
Nó yên lặng kêu hai tiếng, sau đó đuổi theo như điên.
Tiểu Lục Thiên Thiên đứng ở cạnh sân, ngạc nhiên chỉ vào Lục Lập Hành:
"Xe gắn máy, là xe gắn máy! ~ Chị dâu cả, chị dâu hai mau nhìn kìa!"
"Ha ha, thấy rồi, thấy rồi. Vãn Thanh, em xem Tiểu Hành lại đi ra ngoài đặt mua đồ tết, đây chính là món đồ lớn nha!"
Cố Vãn Thanh cũng khẽ mỉm cười. Nhìn lấy dáng vẻ lái xe máy của Lục Lập Hành, trong lòng Cố Vãn Thanh lại cảm thấy ấm áp. Ánh mắt của nàng rơi xuống trên người hắn, không dời nổi.
Chồng của nàng, thật sự là có chút loá mắt!
"Vãn Thanh, anh trở về rồi!"
Lục Lập Hành cao hứng gọi nàng.
Cố Vãn Thanh nhẹ gật đầu: "Ừm, em nhìn thấy rồi!"
Lục Lập Vĩ lúc này vô cùng kích động:
"Ngọc Hà, Vãn Thanh, mau nhìn, Lập Hành mua xe gắn máy! Có đẹp trai hay không?"
"Ha ha ha, đẹp trai đẹp trai đẹp trai!" Chu Ngọc Hà phát ra cảm khái từ nội tâm.
Nhưng mà, trông thấy xe ba bánh phía sau Lục Lập Hành, nàng lại có chút mờ mịt:
"Đó là cái gì thế?"
"Ha ha, các người đoán xem!" Lục Lập Vĩ muốn chơi trò thừa nước đục thả câu với hai người.
Thế nhưng, ông chủ bán TV lại không nhìn ra ý đồ của hắn. Hắn nói:
"Đây là TV, tôi đến đây để lắp TV cho các người!"
Ông chủ cũng phụ trách việc lắp đặt truyền hình cáp, tuy công việc quanh năm suốt tháng không nhiều, nhưng cũng đủ để nuôi sống gia đình.
"Tới tới tới, giúp đỡ một chút, tranh thủ làm cho xong nhân lúc trời còn chưa có tối, tối nay các người sẽ có cái để xem rồi!"
Chu Ngọc Hà khiếp sợ há to miệng: "TV? Là loại TV trên thị trấn kia sao?"
Lục Lập Vĩ nói: "Đúng vậy, Lập Hành nói muốn người một nhà chúng ta cùng nhau xem Đêm Hội Mùa Xuân."
"Có thể, có thể! Nhanh đi hỗ trợ!" Chu Ngọc Hà đã không thể chờ đợi được nữa.
Lục Thiên Thiên vốn đang cảm thấy hứng thú đối với xe gắn máy, lúc này cũng cao hứng đi đến bên cạnh TV, không ngừng nhảy tới nhảy lui.
"A a a, có TV xem rồi, có TV xem rồi!"
Đại Hoàng thật vất vả mới chạy về được, đang le lưỡi thở mạnh. Nhưng nó vẫn không tránh thoát được việc bị Lục Thiên Thiên kéo đến, cùng xem tivi.
Đại Hoàng cũng chỉ đành lại gần, nhìn lên thứ đồ chơi mới lạ trước mặt này.
Nhưng nhìn một lúc lâu, nó cũng không nhìn ra được cái gì cả. Đại Hoàng mờ mịt ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
Lục Lập Hành vốn đang dự định đi hỗ trợ. Nhưng hắn phát hiện, Lục Lập Vĩ và ông chủ bán TV đã ôm TV lên . Chu Ngọc Hà và Lục Thiên Thiên, Đại Hoàng đều đi theo, hắn hình như đã không còn chỗ để tiến tới. Lục Lập Hành đành phải từ bỏ.
Hắn kéo tay Cố Vãn Thanh lại:
"Thế nào? Có vui không?"
Cố Vãn Thanh ười nói: "Đây chính là chủ ý mà anh nói tới sao?"
"Ừm, đúng vậy, chỉ cần bọn họ đến xem tivi, đồ ăn trong nhà chúng ta sẽ tiêu hao rất nhanh, không sợ ăn không hết!"
"Thế nhưng, anh không phải nói năm sau muốn sửa phòng sao? Hiện đang xếp vào, năm sau phải làm sao bây giờ?"
"Không sao, năm sau cứ chuyển sang nhà của anh cả trước, chờ sửa xong lại chuyển về."
Cố Vãn Thanh gật đầu: "Vậy cũng được!"
Nàng kéo cánh tay Lục Lập Hành lại rồi dựa đầu của mình lên.
"Lập Hành, anh thật lợi hại! Em thật sự không nghĩ tới, em theo anh lại có thể có được một cuộc sống như vậy."
Cố Vãn Thanh còn nhớ, ở thôn làng của nàng trước đó, người có tiền nhất cũng không thể mua TV và xe máy, còn mua nhà tại huyện thành.
Hạnh phúc của nàng hiện tại dường như có chút không chân thực.
"Còn có thứ lợi hại hơn nữa, có muốn nhìn hay không?"
"A? Cái gì?" Cố Vãn Thanh nháy nháy mắt, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc.
Nàng cũng không có phát hiện Lục Lập Hành còn mua cái gì khác trở về?
Lục Lập Hành buồn cười sờ sờ đầu của nàng, lại nhìn cái bụng của Cố Vãn Thanh, cười nói:
"Chờ bọn chúng đi ra rồi lại nói."
"Hả?" Cố Vãn Thanh sững sờ.
Một lát sau, nàng cúi đầu, mặt đỏ thành trái táo:
"Anh, anh thật đúng là, anh…"
"Ha ha, được rồi, không đùa em nữa. Đi thôi, chúng ta đi xem TV lắp thế nào rồi."
Cố Vãn Thanh bởi vì lời nói của Lục Lập Hành mà trong đầu hơi loạn. Nàng tùy ý để Lục Lập Hành nắm tay kéo vào phòng khách.
Lục Thiên Thiên đang bận rộn, vốn muốn quay đầu chia sẻ niềm vui cùng Cố Vãn Thanh một chút. Nhưng mà nàng trông thấy Cố Vãn Thanh thì giật mình.
"A? Chị dâu hai, sao mặt và tai chị đều đỏ thế? Thế nào? Là quá lạnh sao? Muốn Thiên Thiên lấy cho chị bộ quần áo không?"
"Ha ha!" Lục Lập Hành nhịn không được nở nụ cười:
"Chị dâu của em không lạnh, không cần lấy đâu!"
"A ~ " Lục Thiên Thiên có chút nghĩ không thông.
Nhưng nàng xưa nay đều không phản bác Lục Lập Hành nói chuyện. Lực chú ý của nàng lại bị TV hấp dẫn.
Cố Vãn Thanh giữ chặt Lục Lập Hành, bất đắc dĩ nói:
"Đều tại anh!"
"Ha ha!"
Lục Lập Hành cảm thấy, tâm tình hôm nay thật sự là vô cùng tốt.
Bận rộn trong chốc lát, TV cuối cùng cũng lắp xong.
Bởi vì sắp qua năm mới nên cả ngày đều có điện. Bọn họ trực tiếp bật TV lên.
Ông chủ cầm lấy điều khiển từ xa nhấn một cái.
Tất cả mọi người đều mở to hai mắt nhìn, chờ hình ảnh trên TV xuất hiện.
Thế nhưng là, một lúc sau, TV lại không hề có động tĩnh gì.
Toàn bộ hình ảnh đều là trắng đen xen kẽ những vạch trắng.
Lục Thiên Thiên nghiêng đầu sang chỗ khác, nghi ngờ hỏi:
"Sao vậy? Cái TV này bị gì thế? Hỏng rồi sao?"
Những người khác cũng nhìn về phía ông chủ…
------
Dịch: MBMH Translate