Cố Vãn Thanh đáp một tiếng rồi dẫn theo Đại Hoàng và Tiểu Thiên Thiên đi lão trạch.
Trần Thu Linh và Chu Ngọc Hà đã đun sôi nước, chỉ chờ Lục Lập Hành đến bọn họ sẽ bỏ sủi cảo vào!
Lục Kiến Châu cầm túi thuốc lá, vừa hút thuốc, vừa ở trong sân chờ Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh tới.
Lục Lập Hành cầm quyển sách nghiêm túc đọc!
Nhưng ánh mắt kia cũng thỉnh thoảng nhìn về phía ven đường.
Lục Lập Vĩ đi tới đi lui bên cạnh sân.
Tâm trạng có chút lo lắng:
"Tại sao bọn họ còn chưa đến? Không phải là nha đầu Thiên Thiên kia ham chơi, đi nơi khác nhặt pháo rồi chứ? Tôi sẽ đi tìm họ thử xem!”
Nói xong, Lục Lập Vĩ nhảy thẳng xuống đất.
Đúng lúc này.
Trên đường vang lên tiếng chó sủa.
Sắc mặt Lục Lập Vĩ vui vẻ: "Ai? Bọn họ quay lại rồi.”
Lục Kiến Châu lúc này mới đứng lên: "Thu Linh, bỏ sủi cảo!"
“Sao thế? Được được được! Ngọc Hà, con cũng ra ngoài đi! Một mình mẹ cũng làm được.”
Châu Ngọc Hà lắc đầu: "Mẹ ơi, con vẫn ở đây giúp mẹ được không?"
“Không cần đâu, mau đi ra ngoài, cha con cũng chuẩn bị bao lì xì cho con đó, con không đi ra ngoài sẽ tiện nghi cho tên nhóc Lập Vĩ kia."
"Hả? Con, con không cần! -
Châu Ngọc Hà theo bản năng từ chối.
Trần Thu Linh đã đẩy vai cô, đẩy cô ra ngoài:
"Đi đi đi, mấy đứa nhỏ các con ai cũng có!"
Châu Ngọc Hà đành phải bước ra.
Lúc này Cố Vãn Thanh và Lục Lập Hành đã đến sân.
Thấy người nhà đều đang chờ mình, Cố Vãn Thanh vui vẻ cùng mọi người chúc tết.
Chứ đừng nói đến Lục Kiến Châu vui vẻ cỡ nào:
"Ha ha ha, tốt lắm, chúc mừng năm mới chúc mừng năm mới, đến đây, phát lì xì!"
Nói xong, hắn lấy ra một xấp túi đỏ lớn từ trong túi.
Túi vải đỏ này được Trần Thu Linh đặc biệt may trong hai ngày qua.
Thay vì mua bao lì xì, bọn họ đã thay thế bằng túi vải đỏ.
“Ừm, năm nay chúng ta kiếm tiền, Tiểu Hành cho mẹ các con và cha cũng không ít, phát cho mọi người một bao lì xì lớn!”
“Thiên Thiên tới đây, đây là của con!”
Lục Thiên Thiên vui vẻ giơ tay lên: "Tốt quá tốt quá~"
Lục Kiến Châu lại nhìn về phía Cố Vãn Thanh và Chu Ngọc Hà: "Đây, hai túi này này là của hai con."
“Cảm ơn cha."
Hai người cùng lên tiếng.
Kế tiếp Lục Kiến Châu lại lì xì cho Lục Lập Chính và Lục Lập Vĩ.
Cuối cùng, hắn đi đến bên cạnh Lục Lập Hành.
Lục Lập Hành thấy vậy, vội vàng xua tay: "Cha, con không cần bao lì xì.”
“Vậy thì không được!”
Lục Kiến Châu nói xong liền nhét bao lì xì cho Lục Lập Hành:
"Tuy rằng số tiền này là con cho chúng ta, nhưng tiêu như thế nào vẫn là do chúng ta quyết định, hơn nữa con có lớn hơn nữa, có bản lĩnh hơn nữa thì cũng là con của hai người chúng ta phong bao lì xì này là cha và mẹ con cho con mua đồ ăn vặt, năm mới thì phải ăn thêm chút đồ ăn vặt, chờ con làm cha rồi thì cũng phải mua cho bọn nhỏ chứ!"
Nói đến phần này, Lục Lập Hành cũng không tiện từ chối nữa.
Hắn đã phải chấp nhận: "Cảm ơn cha!”
“Được rồi được rồi, mọi người mau xem bao lì xì đi, sủi cảo mẹ con cũng đã nấu xong, chúng ta mau đi ăn sủi cảo thôi! Cha sẽ đốt pháo!”
Lục Kiến Châu trở về phòng lấy pháo.
Mấy người Cố Vãn Thanh mỗi người mở bao lì xì ra.
Tiểu Thiên Thiên là người mở đầu tiên.
Cô bé vui vẻ giơ tay lên: "Oaa mười tệ lận, Thiên Thiên có mười tệ, nhiều quá đi!
Tuy nhiên, khi cô bé nhìn thấy số tiền trong tay mọi người, Lục Thiên Thiên rối rắm.
"A, sao của mọi người đều là năm mươi tệ hết vậy? Cha bất công.”
Lục Thiên Thiên bĩu môi, hướng về phía Lục Kiến Châu hô to:
"Hừ, ba thiên vị!"
Lục Kiến Châu nghe thì bật cười: "Cô bé này, con còn nhỏ, tiền không có chỗ tiêu, những thứ này để con mua bánh kẹo văn phòng phẩm, chờ con lớn rồi cha cũng phát cho con năm mươi tệ.”
Lục Thiên Thiên rối rắm trong chốc lát: "Vậy cha phải giữ lời đó.”
“Ừm, chắc chắn giữ lời.”
Lúc này Lục Thiên Thiên mới vui vẻ cầm tiền xoay người, ôm lấy Đại Hoàng còn đang ngẩn người:
"Đại Hoàng, Thiên Thiên có tiền rồi, chờ quầy bán quà vật trong thôn mở cửa, Thiên Thiên sẽ mua cho cậu đồ ăn ngon ~"
Có tiền cũng không thể quên tiểu đồng bọn được!
"Gâu gâu ~"
Đại Hoàng cũng vui vẻ liếm liếm Lục Tiêm.
Lục Lập Hành đã dọn đồ ăn lên bàn, múc sủi cảo ra từng chén.
Trước khi ăn, Trần Thu Linh nói:
"Hôm nay trong số sủi cảo này có gói ba đồng xu, lát nữa xem ai may mắn có thể ăn được!"
"Ba cái lận?"
"Đúng vậy, người ăn được năm sau sẽ rất may mắn."
“ Vậy Thiên Thiên kia nhất định phải ăn được!”
Lục Thiên Thiên nhanh chóng đi tới bên cạnh bàn, nôn nóng muốn ăn cơm.
Mấy người Lục Lập Hành nở nụ cười: "Ha ha, ăn đi, xem hôm nay Vua may mắn là ai!”
Trong chốc lát bắt đầu ăn cơm, tất cả mọi người đều đặc biệt yên tĩnh.
Mỗi lần Lục Thiên Thiên cắn một cái đều rất cẩn thận.
Mong mình có thể ăn được tiền xu.
Tuy nhiên,..
Một cái, hai cái, ba cái...
Cốm bé ăn tầm mười cái, khuôn mặt tròn trịa bị sủi cảo chống cho phồng lên.
Nhưng vẫn không ăn được.
Lục Thiên Thiên liều mạng nuốt sủi cảo trong miệng xuống, lại ợ no nê, có chút ưu sầu
“Sao một cái cũng không có vậy huhuhu, Thiên Thiên ăn no rồi!”
"Ha ha, vậy thì không ăn nữa, Thiên Thiên còn nhỏ, ăn không được cũng không sao."
"Thế nhưng, thế nhưng..."
Lục Thiên Thiên nghiêm túc trong chốc lát, vẫn cảm thấy không vui.
“Không được, con muốn ăn thêm một chén nữa!”
Cô bé bưng bát đũa, nhảy nhót đi vào phòng bếp.
Tuy nhiên, cô vừa đi đến cửa nhà bếp đã nghe thấy Lục Lập Hành nói:
"A?"
"Sao thế sao thế? Anh ăn được rồi hả?
Lục Lập Chính tranh thủ ở bên cạnh hỏi.
Lục Thiên Thiên cũng nghiêm túc quay đầu, chờ đợi đáp án.
Lục Lập Hành rối rắm một chút, phun đồng xu trong miệng ra:
"Đúng rồi kìa!"
“Ha ha, chứng tỏ vận khí của Tiểu Hành rất tốt, sau này sẽ tốt hơn!”
“Đúng đúng đúng, còn có hai cái, mọi người mau ăn đi!”
Lục Thiên Thiên không chịu thua đi tới trước bếp.
Mình lại cho mình thêm năm cái sủi cảo.
Lúc chuẩn bị đi, Lục Thiên Thiên lại do dự.
Lỡ như ăn không có nữa thì phải làm sao đây?
Nghĩ như vậy, cô bé lại rối rắm lấy thêm hai cái!
Mặc dù đã ăn no rồi, nhưng vì tiền xu, cũng phải liều mạng!
Sau khi múc xong, Lục Thiên Thiên lại bưng bát chạy ra ngoài.
Vừa đi tới cửa, lại nghe thấy Lục Lập Hành nói:
"Lại được một cái nữa này!"
Lục Thiên Thiên: ??
Mọi người: "Thật hay giỡn đó?”
Lục Lập Hành lại phun ra một đồng xu!
Tất cả mọi người đều cười:
"Tiểu Hành, con nhìn vận khí này của con đi, trong một chén sủi cảo của con vậy mà có tận hai đồng xu, năm nay con sắp phát tài rồi!"
Lục Lập Hành cười cười: "Chỉ mong được thế thôi! Còn một cái nữa mà, mọi người cố lên!"
“Ừm, cố lên! Lập Chính, con cũng tranh thủ ăn nhiều hơn đi!”
Lục Thiên Thiên cắn răng!
Hừ!
Còn một cái, nhất định phải là của Thiên Thiên.
Cô bé bưng bát đũa đến bàn.
Khi nhìn thấy sủi cảo trong bát của cô bé, Trần Thu Linh ngây người:
"Thiên Thiên, con cũng ăn no rồi, sao con lại múc nhiều như vậy, con ăn hết không?"
Lục Thiên Thiên kiên định gật gật đầu: "Có thể ăn hết! Con cũng muốn may mắn!”
Sau khi nói xong, cô bé thấy chết không sờn hít sâu một hơi.
Bắt đầu ăn sủi cảo một cách nghiêm túc!
Tuy nhiên.
Ngay khi có bé sắp ăn không nổi, miễn cưỡng mới ăn xong cái sủi cảo cuối cùng.
Cô lại nghe Lục Lập Hành bên cạnh lại nói:
"Cái cuối cùng ở đây này."
------
Dịch: MBMH Translate