Lục Thiên Thiên vội vàng quay đầu sang chỗ khác.
Lập tức nhìn thấy bên chén cố Vãn Thanh có đặt một đồng xu!
Mà Lục Lập Hành đang nghiêm túc nói:
"Nhìn xem, ở chỗ Vãn Thanh này!"
Mọi người đang định nói chuyện.
Cố Vãn Thanh bật cười một tiếng:
"Lập Hành, anh cố ý đúng không?"
Mọi người nghi ngờ: "Sao vậy? Tiểu Hành làm sao?”
Cố Vãn Thanh nói: "Vừa rồi, anh ấy lén nói với con mình ăn không hết, nhất định phải cho con hai cái sủi cảo, đây chính là một trong hai cái đó!”
Lúc Lục Lập Hành đưa cho cô, cô còn đang suy nghĩ, anh ấy thật sự không ăn hết!
Vừa vặn bây giờ mình đang ăn cơm ba người nên không chút nghi ngờ nhận hết.
Không nghĩ tới vừa ăn cái đầu tiên này đã cắn được tiền xu.
Tất cả mọi người đều nghi ngờ nhìn về phía Lục Lập Hành:
"Tiểu Hành, con gian lận à?"
Lục Lập Hành bất đắc dĩ sờ sờ đầu.
Vợ khó lừa thật mà.
Nhưng vẫn phải lừa gạt!
"Sao có thể chứ? Đây thật sự là do em ăn trúng, anh đâu có bản lĩnh đó, có thể nhìn ra trong cái bánh nào có đồng xu, mấy cái này chẳng phải đều giống nhau hết sao?”
Cố Vãn Thanh nghi ngờ: "Thật à?”
Lục Lập Hành: "Thật sự, không thể thật hơn nữa!"
“Vậy, tạm thời tin tưởng anh đi, xem ra năm nay em sinh em bé cũng có may mắn, em tiếp tục ăn cơm đây~"
"Ừm, ăn đi!"
Lục Lập Hành nghiêm túc nhìn cô.
Những người khác thở dài:
"Ai, xem ra chúng ta không ăn được rồi!"
Lục Thiên Thiên vừa ợ một cái, vừa nước mắt lưng tròng.
Nếu không phải bây giờ đang ăn Tết, cô bé sẽ bật khóc mất!
Phải nhịn phải nhịn phải nhịn!
Ăn nhiều sủi cảo như vậy!
Hu hu Hu ~
Chỉ có Đại Hoàng nhìn thấy cô bé.
Nó đi tới, bất đắc dĩ liếm bàn tay nhỏ bé của em, cố gắng an ủi.
Trần Thu Linh thì đưa mắt nhìn Lục Lập Hành.
Nhìn trong mắt hắn chỉ có Vãn Thanh, Trần Thu Linh rất vui vẻ.
Lục Kiến Châu tò mò hỏi: "Thu Linh, em đang nhìn gì đó?”
Không có, không có gì, mau ăn cơm đi!
Trên thực tế, cô không nói ra miệng.
Sủi cáo có tiền xu vẫn có chỗ khác biệt với sủi cảo khác.
Dù sao cũng là sủi cảo mà cô gói.
Chỉ là cô không nghĩ tới, Tiểu Hành vậy mà cũng có thể nhìn ra.
Hơn nữa danh chính ngôn thuận đưa sủi cảo cho Cố Vãn Thanh.
Thằng nhóc này, không tệ!
Sau bữa tối.
Trần Thu Linh đi rửa chén.
Để mấy người Lục Lập Hành cùng đi chúc tết.
Lục Lập Vỹ và Chu Ngọc Hà cũng chuẩn bị đi.
Tuy nhiên vừa đi được 2 bước, Châu Ngọc Hà bất ngờ ngồi xổm xuống.
Cô cúi xuống rồi bắt đầu nôn mửa.
Hành động này khiến Lục Lập Vỹ giật mình:
"Ngọc Hà, Ngọc Hà em sao vậy?"
“Ngọc Hà, em cũng đừng làm anh sợ!”
Mấy người khác cũng tranh thủ chạy tới:
"Chị dâu, chị bị sao vậy?"
"Có nặng lắm không? Sao chị lại nôn?”
Cố Vãn Thanh cũng đang muốn tiến lên nhưng bị Lục Lập Hành kéo lại.
Cô quay đầu lại, sốt ruột nhìn về phía Lục Lập Hành:
"Anh đừng kéo em, chị dâu đang nôn kìa, em muốn đi xem một chút!"
Lục Lập Hành lắc đầu: "Bình thường thân thể chị dâu rất tốt, thường xuyên làm việc, cũng hầu như không sinh bệnh, mấy ngày nay cũng không có dấu hiệu sinh bệnh, em nói xem, vì sao chị ấy lại nôn?”
Sắc mặt Chu Ngọc Hà có chút trắng bệch, cũng ngẩng đầu lên.
Cô cũng không rõ tại sao đột nhiên mình lại nôn!
Trong phòng.
Trần Thu Linh và Lục Kiến Châu cũng lo lắng chạy tới.
Cố Vãn Thanh sốt ruột nói: "Nói không chừng hai ngày nay chúng ta ăn đồ..."
"Nhưng mà, chẳng phải chúng ta đều ăn chung sao?"
Lục Lập Hành hỏi ngược lại, khiến Cố Vãn Thanh lập tức á khẩu không nói nên lời.
Đúng vậy.
Tất cả bọn họ đều ăn cùng nhau.
Cô là phụ nữ mang thai mà vẫn không bị gì, tại sao Chu Ngọc Hà lại nôn mửa?
Cô nghi ngờ nhìn về phía Chu Ngọc Hà.
Suy nghĩ thật lâu, bỗng nhiên linh quang chợt lóe.
Cô cúi đầu, cẩn thận hỏi:
"Chị, chị dâu, chị... Đã bao lâu rồi chị không đến trong tháng? "
“Hả? Chị..."
Đối mặt với nhiều người như vậy, Chu Ngọc Hà đột nhiên ngượng ngùng.
Cô đỏ mặt, trong lúc nhất thời không biết trả lời thế nào.
Nhưng Cố Vãn Thanh hỏi như vậy, lập tức nhắc nhở mọi người.
Trần Thu Linh chạy tới, sao còn bận tâm nhiều như vậy.
Cô sốt ruột hỏi:
"Đúng vậy, Ngọc Hà, kinh nguyệt của con đã bao lâu rồi không tới?"
Chu Ngọc Hà nhìn Lục Lập Vĩ.
Phát hiện tên to con thật thà này, trong mùa đông lạnh lẽo như vậy thế mà gấp đến nỗi đổ mồ hôi!
Đôi môi của hắn cũng trắng bệch hồi hộp.
Lục Lập Chính đã kéo Lục Thiên Thiên sang một bên chơi đùa.
Lục Lập Hành, Cố Vãn Thanh và Lục Kiến Châu.
Tất cả bọn họ đều đang lo lắng.
Châu Ngọc Hà nhất thời thoải mái.
Tất, tất cả đều là người nhà!
Không có gì không thể nói.
"Con..."
Cô cắn răng, vẻ mặt có chút lo lắng.
Nhưng vẫn nói:
"Hai tháng rồi!"
"Hai tháng..."
Trần Thu Linh lẩm bẩm: "Ngọc, Ngọc Hà, con... Không phải là con đã có rồi đó chứ?”
Lục Lập Vĩ cũng tràn đầy khiếp sợ:
"Hai tháng rồi sao em không nói cho anh biết sớm một chút? Anh..."
Hắn có chút luống cuống tay chân:
"Lỡ như, lỡ như thân thể của em lại không tốt thì sao, Ngọc Hà, em đừng..."
Tuy tâm tư Lục Lập Vĩ tương đối thô lỗ.
Nhưng đối với thân thể phụ nữ, hắn vẫn hiểu rõ.
Kinh nguyệt rất quan trọng đối với cơ thể con người.
Nếu không đến, nhất định đã xảy ra vấn đề rồi!
Chu Ngọc Hà ngơ ngác nhìn Lục Lập Vĩ.
Điều hắn lo lắng, không phải là cô có mang thai hay không.
Mà là sức khỏe của cô.
Hắn...
Vẫn luôn rất muốn có con!
Trong lòng Chu Ngọc Hà bỗng nhiên tràn đầy cảm động.
"Trước kia em cũng có lúc không đến đúng ngày, em cho rằng không phải là vấn đề lớn gì, nên không nói..."
Nhưng cô vừa nói lời này ra, Lục Lập Vĩ lại nóng nảy.
"Không được không được, Ngọc Hà không thể như vậy, thân thể em không thoải mái, em phải nói cho anh biết chứ, em biết chưa? Nhất định phải nghe lời anh.”
Thấy Lục Lập Vĩ nóng nảy.
Châu Ngọc Hà gật đầu: "Ừ, em biết rồi.”
Trần Thu Linh thấy Lục Lập Vĩ hỏi lâu như vậy nhưng không hỏi được điểm chính.
Cô cũng lo lắng.
"Ai nha, Lập Vĩ, con đừng nói nữa, Ngọc Hà, chuyện không đến tháng, con có cảm thấy không thoải mái gì khác không?"
Châu Ngọc Hà lắc đầu: "Không!”
Cố Vãn Thanh cũng lo lắng hỏi:
"Có buồn nôn không? Hay hôm nay là lần đầu tiên?”
“Thỉnh thoảng cũng sẽ có, à đúng rồi, Vãn Thanh, chị còn có thể cảm thấy mình không có sức lực gì, có chút lực bất tòng tâm!”
Châu Ngọc Hà thực ra cũng rất lo lắng.
Không vì Cố Vãn Thanh nói, cô căn bản không liên tưởng đến chuyện mình mang thai.
Trước kia, khúc mắc của cô chính là sinh cho Lục Lập Vĩ một đứa con.
Nếu thực sự mang thai!
Vậy thì tốt quá rồi.
Cố Vãn Thanh cắn cắn môi:
"Trước đây e , lúc mới mang thai cũng vậy."
"Vậy..."
Chu Ngọc Hà kinh ngạc mở to hai mắt:
"Chị thật, thật sự... có rồi à?”
Cố Vãn Thanh gật gật đầu, lại lắc đầu:
"Em cũng không chắc, phải để bác sĩ Trương xem đã!"
“Đúng vậy, bây giờ chúng ta đi tìm bác sĩ Trương thôi, Ngọc Hà, đi giờ luôn đi!”
Lục Lập Vĩ đã gấp gáp không thể chịu đựng nổi nữa!
------
Dịch: MBMH Translate