Vẫn là ngày mùng một Tết, Trương Xuân Lôi đã nghênh đón bệnh nhân đầu tiên của mình.
Hơn nữa còn là trực tiếp đến nhà.
Trương Xuân Lôi vốn đang ở nhà ăn sủi cảo bị gọi ra ngoài.
Khi nhìn thấy Lục Lập Vĩ, Chu Ngọc Hà, Cố Vãn Thanh, Lục Lập Hành, Lục Kiến Châu, Trần Thu Linh, còn có Lục Lập Chính và Lục Thiên Thiên.
Trương Xuân Lôi hoảng sợ.
Ngay cả Đại Hoàng cũng đứng ở bên cạnh bọn họ.
Hắn hoảng hốt đặt bát bên cạnh cửa, nghiêm túc nhìn về phía bọn họ:
"Sao... Có chuyện gì vậy? Mọi người sao thế? Trong nhà có ai xảy ra chuyện à? Con nhóc Vãn Thanh?”
Hiện tại trong nhà họ Lục, người có khả năng cần khám bệnh nhất chính là Cố Vãn Thanh.
Trương Xuân Lôi là nghĩ đến cô đầu tiên.
Cố Vãn Thanh vội vàng lắc đầu:
"Không phải, không phải con, bác sĩ Trương, chúng con đến đây là muốn phiền chú khám thử cho chị dâu, xem có phải chị ấy có rồi hay không."
Lục Lập Vĩ và Chu Ngọc Hà gật đầu.
"Đúng vậy, Vãn Thanh của chúng ta vẫn khỏe lắm, bác sĩ Trương, thật ngại quá, đang mừng năm mới nữa."
Trương Xuân Lôi nghe thấy lời này càng thêm khiếp sợ: "Có rồi? Nhanh nhanh nhanh, tới để chú xem nào.”
Trương Xuân Lôi còn nhớ rõ lúc trước hai vợ chồng Chu Ngọc Hà Lục Lập Vỹ này, bởi vì không mang thai được con còn náo loạn một hồi.
Nếu như có thật, đây là một niềm vui lớn!
Trương Xuân Lôi vội vàng đi ra khỏi ghế ngồi, bảo Chu Ngọc Hà ngồi xuống, sau đó đặt tay lên cổ tay cô.
Tất cả mọi người đều hồi hộp đứng bên cạnh, chờ đợi tin tức.
Lòng bàn tay Lục Lập Vĩ càng toát mồ hôi!
Một lát sau, Trương Xuân Lôi mở mắt ra.
Hắn cũng thu tay về, dường như đang trầm tư.
Châu Ngọc Hà cắn răng, muốn hỏi kết quả nhưng không dám.
"Bác sĩ Trương..."
Cố Vãn Thanh đã lên tiếng, lại bị Lục Lập Hành ngăn lại.
Hắn chỉ chỉ Lục Lập Vĩ, Cố Vãn Thanh lập tức hiểu ý của hắn.
Vấn đề như vậy, hẳn phải để Lục Lập Vĩ tự mình hỏi.
Cố Vãn Thanh không tiếp tục nói chuyện nữa.
Lục Lập Vĩ nắm chặt lòng bàn tay:
"Bác sĩ Trương, thế nào rồi?"
Giờ phút này, hắn cảm giác tim mình cũng đang đập nhanh hơn.
Giống như hoàn toàn không bị bản thân khống chế.
Trương Xuân Lôi nghi hoặc nhíu mày, suy nghĩ một chút, lại đặt tay lên cổ tay Chu Ngọc Hà.
Dường như đã xác nhận gì đó.
Một lát sau, hắn đột nhiên mỉm cười:
"Có rồi! Đây là hỉ mạch, Ngọc Hà, Lập Vĩ, chúc mừng các người, ha ha ha!”
Chu Ngọc Hà kinh hỉ quay đầu nhìn về phía Lục Lập Vĩ.
Lục Lập Vĩ nghe thấy lời này, trực tiếp nhảy dựng lên ngay tại chỗ.
"Quá tốt rồi quá tốt rồi quá tốt rồi Ngọc Hà, tuyệt vời quá! Chúng ta sắp có con rồi!”
Chu Ngọc Hà nhìn thấy cảnh này, bỗng nhiên muốn khóc.
Cô mạnh mẽ gật đầu: "Ừm, chúng ta, sắp có con rồi, Lập Vĩ.”
“Ha ha, ha ha ha, ha ha ha ha, Lục Lập Vĩ tôi, cũng sắp được làm cha rồi.”
Lục Lập Vĩ vui vẻ nhảy một vòng.
Mọi người xung quanh đều yên lặng lui về phía sau một bước, nhường đường cho hắn.
Ngay cả Đại Hoàng bị giẫm lên đuôi, tựa hồ cũng cảm nhận được tâm tình của chủ nhân, thật sự không kêu một tiếng.
Cố Vãn Thanh ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Lục Lập Hành, hai người hiểu ý nở nụ cười.
Trần Thu Linh kéo tay Lục Kiến Châu, nắm chặt, khóe mắt chua xót.
Gia đình bọn họ, mấy năm nay, nhận hết tin đồn.
Bởi vì Lục Lập Hành đã từng vô lại, bởi vì Ngọc Hà không biết sinh con.
Mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng bọn họ biết, Lập Vỹ và Ngọc Hà muốn có một đứa con của riêng mình đến mức nào.
Sau khi dạo một vòng, Lục Lập Vĩ dường như quên mất xung quanh còn có nhiều người như vậy.
Hắn ôm lấy Chu Ngọc Hà.
Bế cô rời khỏi mặt đất.
"Quá tốt rồi Ngọc Hà, quá tốt rồi!”
Chu Ngọc Hà nghiêm túc rơi nước mắt, cười gật đầu:
"Ừm, ừm, em biết!"
Trần Thu Linh thấy vậy, rốt cục nhịn không được:
"Lập Vĩ Lập Vĩ, con làm gì vậy? Mau buông Ngọc Hà xuống, nó đang có thai phải cẩn thận một chút!"
“A à đúng đúng."
Lục Lập Vĩ vội vàng thả Chu Ngọc Hà xuống.
Nhưng nụ cười của hắn một khắc cũng không dừng lại.
Trương Xuân Lôi thấy người nhà này vui vẻ như vậy, hắn cũng vui vẻ theo:
"Ha ha ha, đứa nhỏ này đến đúng lúc lắm, sang năm mới rồi, đây xem như là năm mới kinh hỉ đó!"
“Đúng đúng đúng, ha ha, xem ra nhà chúng ta năm nay sẽ không ngừng có hỉ sự!”
“Ai nói không phải chứ!”
Vẻ mặt Lục Kiến Châu đắc ý.
Sau một hồi ở nhà họ Trương, đám người mới cùng nhau về nhà.
Trên đường đi, Lục Lập Vĩ đi bênh cạnh Chu Ngọc Hà hỏi han ân cần.
Nếu như không phải bởi vì quá nhiều người, Lục Lập Hành không chút nghi ngờ, Lục Lập Vĩ có thể trực tiếp cõng Chu Ngọc Hà lên!
Đến lúc sắp lên bậc thang, Lục Lập Vỹ càng khẩn trương hơn:
"Ngọc Hà, em chờ một chút, anh đỡ em đi!"
Nói xong, hắn trực tiếp khom lưng, ý bảo Chu Ngọc Hà vịn mình.
Châu Ngọc Hà không nhịn được cười haha.
"Lập Vĩ, anh làm gì vậy? Hiện giờ em vừa mang thai, vẫn còn rất tốt, anh đã quên lúc Vãn Thanh được hai tháng còn xuống đất làm việc à!"
“À à đúng, nhưng anh vẫn không yên tâm, anh dẫn em đi!”
Lục Lập Vĩ nói xong liền nắm lấy tay Chu Ngọc Hà.
Phía sau bọn họ.
Cố Vãn Thanh nắm chặt tay.
Cô vội vàng sờ bụng.
Vừa mới tra ra mang thai, cô thiếu chút nữa sẽ mất đi bọn họ!
May mắn, may mắn, tất cả đều còn.
Lục Lập Hành thấy vậy, ngực đau nhói.
Đã nhiều tháng trôi qua.
Nhưng mỗi khi nhắc đến, Vãn Thanh vẫn sẽ mẫn cảm.
Có thể thấy được, lúc trước hắn tạo thành cho cô bao nhiêu thương tổn.
Lục Lập Hành bĩnh tĩnh nắm lấy tay cô.
Cố Vãn Thanh lắc đầu, chợt nghe Lục Lập Hành nói:
"Không có việc gì, anh ở đây."
Lúc hắn nói chuyện, còn nhéo nhéo lòng bàn tay Cố Vãn Thanh.
Xúc cảm nhẹ nhàng, cộng với giọng nói của hắn.
Rốt cục làm cho Cố Vãn Thanh tâm an một chút.
Cô dùng sức gật đầu:
"Ừm, em biết."
Biết anh sẽ luôn luôn ở đây, biết tất cả điều này không phải là một giấc mơ!
Thế là đủ rồi!
Thấy cô an tâm, Lục Lập Hành mới thở phào nhẹ nhõm.
Phía sau bọn họ, Đại Hoàng và Lục Thiên Thiên còn đang không ngừng truy đuổi.
Tiểu Thiên Thiên,\ vừa chạy vừa hét lên:
"A a a lại sắp có cháu trai nhỏ cháu gái nhỏ rồi vui vẻ quá.”
“Đại Hoàng, mày có vui hay không?”
"Gâu Gâu~"
Đại Hoàng buồn sầu nhìn bụng Cố Vãn Thanh, sau đó lại nhìn bụng Chu Ngọc Hà.
Cuối cùng nhìn Lục Thiên Thiên.
Nhớ ra cô bé luôn nằm sấp trên người mình, thỉnh thoảng còn sẽ túm lỗ tai.
Đại Hoàng rùng mình một cái!
"Gâu Gâu~"
Nhiều hài tử như vậy, một mình cẩu gia mang theo như thế nào đây
Khi nào mới tìm cho cẩu gia một tiểu mẫu cẩu đây~
...
Thời gian năm mới luôn trôi qua rất nhanh.
Chớp mắt đã qua mùng năm.
Ở chỗ bọn họ, qua năm khai trương liền coi như hết.
Lục Lập Hành thu dọn phòng một chút, thừa dịp Cố Vãn Thanh vừa tỉnh ngủ.
Nghiêm túc nhìn về phía cô:
"Vãn Thanh, qua năm xong rồi, chúng ta chuyển nhà đi!"
------
Dịch: MBMH Translate