Mùng bảy tháng giêng.
Lục Lập Hành thu dọn đồ trong nhà, lại lên thị trấn tìm một chiếc xe hàng hoá nhỏ.
Sau khi chất đồ lên xe, người một nhà chuẩn bị cùng đi huyện thành.
Đương nhiên, người qua đó ở chỉ có Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh.
Lúc Lục Kiến Quân và Trần Thu Linh bận rộn ở huyện thành thì cũng sẽ ở.
Nhưng mọi người đều muốn đến xen việc dọn nhà này.
Lúc rời khỏi thôn làng, Lục Lập Hành phát hiện, hai bên đường đứng đầy người.
Cả đám đều đang vẫy tay với bọn họ, nói tạm biệt với bọn họ. Nhưng Lục Lập Hành luôn cảm thấy dáng vẻ của bọn họ giống như có gì đó muốn nói nhưng lại thôi. Có người thậm chí còn chạy theo xe vận tải đến trước cửa thôn.
Lúc sắp đến cửa thôn, Lục Lập Hành nhìn thấy Lục Kiến Quân.
Xe dừng lại, Lục Kiến Quân đi lên phía trước, cười nói:
"Tiểu Hành à, thực ra chú cũng không muốn quấy rầy các cháu dọn nhà. Nhưng mà mọi người đều muốn chú tới hỏi cháu một vấn đề, nếu không thì bọn họ sẽ không an lòng!"
Lục Lập Hành tò mò hỏi: "Sao thế?"
Lục Kiến Quân nói: "Bọn họ lo lắng sau khi cháu đi huyện thành sẽ không trở lại nữa, muốn cháu thường xuyên trở lại một chút! Chú có nói gì bọn họ cũng không nghe, phải để cháu cho một viên thuốc an thần mới được."
Lục Kiến Quân vừa nói, mọi người lập tức nói theo:
"Đúng vậy Tiểu Hành, nơi này dù sao cũng là nhà của cháu, mua được phòng rồi cũng nên thường trở về một chút!"
Lục Lập Hành buồn cười nhìn bọn họ: "Các chú các dì à, cháu chỉ là đưa Vãn Thanh đến huyện thành chờ sinh mà thôi, sinh con ở bên kia sẽ yên tâm hơn một chút. Cháu nhất định sẽ còn trở lại thôn làng, cháu còn dự định xây nhà một lần nữa đây!"
"A?"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ từng gặp người đi ra khỏi thôn làng. Những người kia một khi rời thôn làng để phát triển thì đều không trở lại nữa.
Tất cả mọi người đều vô cùng lo lắng Lục Lập Hành cũng giống như bọn họ.
"Xây nhà?"
"Ừm, chính là xây lại ngôi nhà kia của cháu chút, chờ cháu xử lý tốt công việc ở huyện thành trong mấy ngày nay thì sẽ trở lại bắt đầu làm việc! Tranh thủ để có thể vào ở sớm một chút!"
Vừa nghe thấy câu trả lời này, mọi người cuối cùng cũng yên tâm.
"Được rồi, đi đi, chăm sóc tốt cho Vãn Thanh một chút, đến lúc cháu xây nhà, mọi người đều sẽ đến giúp đỡ!"
"Đúng đúng đúng!"
Sau khi chào tạm biệt với mọi người, xe mới khởi động một lần nữa.
Cố Vãn Thanh nhìn Lục Lập Hành, cười nói:
"Xem ra tất cả mọi người đều không thể rời bỏ anh nha!"
"Ai." Lục Lập Hành thở dài:
"Trên thực tế là bọn họ không quá tự tin, cuộc sống vừa mới bắt đầu tốt hơn một chút, bọn họ đều không muốn trở lại lúc ban đầu? Anh cũng có thể hiểu được, không có chuyện gì, qua nửa năm nữa, mọi người đều sẽ tốt lên thôi!"
"Ừm, một năm sau, chúng ta còn muốn dời ra ngoài ở nữa không?"
Lục Lập Hành sờ lên đầu của nàng:
"Không nhất định, đến lúc đó rồi nói sau, nhìn xem thích ở chỗ nào thì ở chỗ đó, anh tranh thủ mua nhiều phòng một chuýt!"
"Phốc, anh xem anh một chút, lại nhẹ nhàng…"
"Ha ha!"
Một đường đến huyện thành.
Lục Lập Hành ôm Lục Thiên Thiên xuống, sau đó bắt đầu khuân đồ.
Mọi thứ đều đã chuyển xong, Lục Lập Hành duỗi lưng một cái:
"Được rồi? Tất cả mọi người nhìn một chút, xem còn có cái gì chưa cầm hay không, đừng để quên đó!"
Mấy người đều lắc đầu: "Không có, đều chuyển về rồi."
"Đã đủ!"
"Ừm, vật dụng nhà bếp đều ở đây."
"Vậy để bảo tài xế lái xe rời đi!"
Lục Lập Hành nói xong liền đi ra tìm tài xế.
Thế nhưng đúng vào lúc này, Lục Lập Hành bỗng nhiên nghe thấy Lục Thiên Thiên hô to một tiếng:
"Anh hai , chờ một chút, không thấy Đại Hoàng!"
"Hả?"
Mọi người lúc này mới phản ứng được.
"Đúng vậy, Đại Hoàng đâu?"
"Vừa rồi, lúc xuống xe cũng không nhìn thấy nó xuống xe theo!"
"Trên đường đi chúng ta cũng không dừng lại, Đại Hoàng không phải là tự mình nhảy xuống xe đó chứ?"
Lục Lập Hành nhíu mày, nhanh chóng đi ra ngoài.
Trước kia, Đại Hoàng luôn khiến cho người ta bớt lo nhất. Cho nên hôm nay hắn cũng không có chú ý, giờ sao lại lạc mất rồi?
Lục Thiên Thiên cũng tranh thủ thời gian đi ra ngoài theo!
"Đại Hoàng!"
Mấy người đi đến bên cạnh xe.
Lục Lập Hành bỗng nhiên dừng lại. Người đứng phía sau cũng đều dừng lại theo.
Chỉ thấy Đại Hoàng ngồi chồm hổm ở bên cạnh xe, giống như vô cùng mệt mỏi, còn ghé vào mặt đất nôn khan, mặt ủ mày chau, lỗ tai cũng cụp xuống.
Tài xế đứng ở bên cạnh nó, vô cùng lo lắng: "Ai? Tao nói này Đại Hoàng, mày bị sao thế? Mày chính là Cẩu gia đó, đừng dọa tao chứ!"
Trông thấy Lục Lập Hành đi ra, hắn vội vàng nói:
"Vừa rồi lúc tôi kiểm tra xe thì phát hiện nó còn đang trong rương, tôi liền vội vàng ôm nó ra. Không nghĩ tới vừa xuống xe nó liền bắt đầu nôn, Lục huynh đệ, hay là đưa nó đi gặp bác sĩ đi?"
Lục Thiên Thiên đã bắt đầu chảy nước mắt:
"Ô ô, Đại Hoàng, Đại Hoàng đừng dọa Thiên Thiên chứ! Anh hai, làm sao bây giờ?"
Lục Lập Hành bất đắc dĩ che trán:
"Thiên Thiên, đừng khóc, Đại Hoàng không có chuyện gì."
"Vậy nó như này…"
"Chắc là say xe, nghỉ ngơi một hồi liền tốt."
"A? Chó còn say xe?"
Khóe mắt Lục Thiên Thiên chứa nước mắt, đầy vẻ không hiểu.
Mấy người khác cũng nghi ngờ nhìn về phía Đại Hoàng: "Say xe?"
Lục Lập Hành nhẹ gật đầu: "Ừm, đúng vậy, rất nhiều sủng vật đều say xe."
"Phốc phốc!"
Lục Thiên Thiên bị chọc cười tại chỗ.
Nàng nhanh chóng chạy đến bên người Đại Hoàng, sờ lên đầu Đại Hoàng:
"Đại Hoàng, mày thật sự bị say xe sao? Phốc ha ha ha ~ "
"Đại Hoàng, mày thật đáng yêu ~ "
Đại Hoàng: ??
Nó yên lặng ngẩng đầu, mặt ủ mày chau nhìn Lục Thiên Thiên một chút, sau đó lại nghẹn ngào cúi đầu, ánh mắt bắt đầu trốn tránh.
Cẩu gia mới không muốn trả lời vấn đề mất mặt như vậy ~
Chờ Đại Hoàng hòa hoãn trong chốc lát, bọn họ mới cùng nhau trở về nhà.
Lục Lập Hành phụ trách nấu cơm, những người khác phụ trách sắp xếp đồ trong nhà.
Trước khi ăn cơm, mọi thứ đã được sắp xếp xong xuôi.
Lục Kiến Châu ngồi ở trước bàn ăn, cầm ly rượu lên:
"Đến, hôm nay người một nhà chúng ta đều ở đây, chúng ta cùng chúc mừng Tiểu Hành chuyển nhà mới!"
Tất cả mọi người bưng chén nước lên, uống một hơi cạn sạch.
Sau khi Lục Kiến Châu uống xong thì nhìn về phía Lục Lập Hành:
"Tiểu Hành à, tuy con bây giờ có tiền rồi, nhưng mà cũng không nên quá kiêu ngạo, không thể tung bay có biết không? Con mua căn nhà này, sau này đây sẽ là chỗ ở của con và Vãn Thanh, các con phải cố gắng sinh sống cho thật tốt. Dọn dẹp phòng ốc thường xuyên sẽ có thể ở thêm được mấy năm, sinh mấy đứa nhỏ mập mạp! Sau đó sống một cuộc sống an ổn."
Lục Lập Hành thấy hắn nói nghiêm túc, liền cố ý chuyển đề tài:
"Ba, nơi này chỉ sợ là không thể ở bao lâu…"
"Hả? Có ý gì?" Lục Kiến Châu một mặt mộng bức: "Tiểu Hành, con không phải lại muốn làm gì đó chứ? Muốn bán nhà?"
Tiểu tử này, vừa mới có cái nhà liền bắt đầu giày vò, lúc nào rồi còn như thế nữa?
Lục Kiến Châu luôn luôn truy cầu sự an ổn. Hắn cũng hi vọng, Lục Lập Hành có thể sống một cuộc sống yên ổn.
Lục Lập Hành cười nói: "Không phải, ba, không bán, chỉ là, chúng ta muốn đổi sang một căn nhà lớn hơn!"
"Hả?"
Lục Kiến Châu và mấy người trên bàn đưa mắt nhìn nhau.
"Con… con lại muốn làm ăn mới?"
"Chuyện làm ăn đương nhiên là phải làm rồi. Chỉ là, căn phòng này cũng coi như là một loại đầu tư, qua nửa năm nữa, căn nhà này đoán chừng sẽ được mở rộng. Đến lúc đó, nói không chừng nhà con, anh cả, còn có ba mẹ và Lập Chính, Thiên Thiên, mỗi người đều có thể có một căn phòng nhỏ!"
"Hả?"
Mọi người chấn kinh lần nữa...
"Con, con nói cái gì?"
------
Dịch: MBMH Translate