Thấy mấy người không tin, Lục Lập Hành cười thần bí, nói:
"Con gần đây có nghiên cứu bất động sản, nhìn rất lâu mới mua nhà ở nơi này, nhất định có thể tăng giá, yên tâm!"
Mấy người lúc này mới nửa tin nửa ngờ mà gật đầu.
Lục Kiến Châu lại bắt đầu thao thao bất tuyệt:
"Tiểu Hành à, có mục tiêu là chuyện tốt, nhưng vẫn là câu nói kia, không thể nhẹ nhàng, chúng ta cần đạp từng bước thật chắc, làm việc thật tốt, bước đi từng bước một."
Dưới cái nhìn của bọn họ, một nhà mấy phòng nhỏ chính là chuyện đùa.
Chuyện như này cần tốn bao nhiêu tiền cơ chứ.
Lục Lập Hành nhẹ gật đầu: "Ừm, con đã biết, ba."
…
Đầu năm, Lục Lập Hành mang theo Cố Vãn Thanh đến Viện bảo vệ sức khỏe mẹ và trẻ kiểm tra tiền sản.
Y tá và bác sĩ vừa trông thấy bọn họ liền không ngừng tán dương.
Cũng nói cho bọn họ biết, hai đứa nhỏ phát triển rất tốt.
Lục Lập Vĩ và Chu Ngọc Hà cũng đi.
Bọn họ chỉ là đơn thai, nhưng hai người vẫn vô cùng cao hứng.
Những ngày này, Lục Lập Vĩ ngay cả việc nhà đều không cho Chu Ngọc Hà làm.
Mỗi ngày hắn đều ôm tất cả mọi việc, nhìn mà muốn cười. Nhưng cũng không ai vạch trần hắn.
Sau khi về đến nhà, Lục Lập Hành để Cố Vãn Thanh đi ngủ trước, mình thì đến nhà hàng xem tình huống.
Năm trước đã trang trí không sai biệt lắm, năm sau chính là lúc khai trương và thu thập.
Trông thấy hắn, Tôn Đại Lợi và Phùng Đông đều vô cùng vui vẻ. Bọn họ dừng động tác trong tay lại, nhìn về phía Lục Lập Hành.
"Ông chủ, ngài đã tới? Ha ha ha, năm mới thế nào rồi?"
"Rất tốt, các người thì sao?"
"Chúng tôi cũng rất tốt, năm trước cậu còn phát cho chúng tôi chút tiền thưởng, khỏi phải nói năm mới chúng tôi có bao nhiêu vui vẻ. Tiểu Lợi mỗi ngày ở nhà đều nói cậu tốt. Người nhà của tôi đều bảo tôi phải cố gắng làm việc thật tốt ở chỗ này."
Phùng Đông cũng gật đầu: "Phải làm việc cho thật tốt!"
Lục Lập Hành nở nụ cười: "Rất tốt, Đại Lợi, bảo Tiểu Lợi cũng tới đây làm việc đi. Hai người các người làm đầu bếp chính, cũng cần có nhân viên phục vụ và người tính sổ sách chứ. Tôi không có khả năng ngày nào cũng ở lại chỗ này."
Nghe xong lời này, Tôn Đại Lợi càng vui vẻ hơn: "Được được, tiểu tử này đang sầu não vì không biết nên đi chỗ nào để tìm việc đây. Quá tốt rồi, tôi sẽ nói lại với hắn trong hai ngày này, để hắn đến sớm một chút!"
"Ừm, được, qua 15, chúng ta sẽ khai trương!"
Lục Lập Hành quan sát tình hình, khi đó đại khái cũng không xê xích gì nhiều.
Hơn nữa, qua 15, mọi người hầu hết cũng đều đi làm, người trong huyện thành sẽ nhiều hơn một chút.
Tôn Đại Lợi nhíu nhíu mày: Đúng là có thể khai trương, nhưng mà bây giờ cách mười lăm còn đúng một tuần lễ, hai chúng tôi còn chưa học được cách làm đồ ăn từ cậu, phải làm sao đây?"
Lần này, Tôn Đại Lợi và Phùng Đông đều có quyết tâm muốn làm cho nhà hàng lớn mạnh. Cho nên, bọn họ không muốn dùng biện pháp trước đó, tránh lưu lại ấn tượng xấu cho người ta.
Phùng Đông cũng nói: "Đúng vậy, ông chủ. Ông chủ Lưu mới mở quán cơm nhỏ, trong hơn một tháng này đã kiếm lời không ít tiền. Hắn còn đang nhìn chằm chằm vào chúng ta, đến lúc đó lỡ như…"
"Yên tâm đi!" Lục Lập Hành đánh gãy lời bọn họ:
"Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày tôi sẽ dạy các người ba món ăn, các người luyện tập ở ngay chỗ này. Tôi đã mua xong nguyên liệu nấu ăn cho các người rồi, không cần sợ lãng phí. Như này đi, làm xong thì đem phát cho công nhân vệ sinh đi ngang qua và cảnh sát, nhân viên cứu hỏa… miễn phí!"
"Hả?" Phùng Đông và Tôn Đại Lợi đều kinh hãi.
"Miễn phí?"
Bữa ăn miễn phí bảy ngày, như này cũng quá lãng phí rồi?
Bảy ngày, đây chính là chuyện phải tốn rất nhiều tiền vốn!
Lục Lập Hành nhẹ gật đầu: "Ừm, miễn phí."
"Thế nhưng…"
Tôn Đại Lợi và Phùng Đông nhìn thoáng qua nhau, vẫn không nhịn được mà mở miệng.
"Tôi biết hai người đang lo lắng cái gì. Yên tâm đi. Món ăn mà tôi dạy hai người tuyệt đối là số một số hai toàn bộ huyện Song Thành, đến lúc đó nhất định có thể kiếm được tiền. Hơn nữa, đó là những người đặc thù luôn âm thầm phục vụ cho chúng ta, cho bọn hắn cũng là chuyện đương nhiên. Đến lúc đó, chúng ta có thể tạo dựng dư luận tốt, truyền khắp toàn thành. Đây không phải chính là quảng cáo sống hay sao?"
Tôn Đại Lợi và Phùng Đông lại nhìn thoáng qua nhau lần nữa, trong mắt hai người tràn đầy sự chấn kinh.
"Ông chủ, ý tưởng và tư duy này của cậu đúng là vô cùng mới lạ!"
Tuy cảm thấy mới lạ, nhưng chẳng biết tại sao lại giống như rất có đạo lý.
Bọn họ trước đó làm ăn, bởi vì không có tiền nên đã quen với việc khúm núm và bó tay bó chân. Bây giờ, bọn họ lại có chút chờ mong.
"Không mới lạ sao có thể thu hút ánh mắt người khác được? Đương nhiên, làm đồ ăn ngon mới là chuyện quan trọng. Tôi hi vọng hai người có thể học tập thật tốt!"
Hai người lập tức gật đầu: "Được, không thành vấn đề, chúng tôi nhất định sẽ học thật tốt!"
"Ừm, vậy hiện tại bắt đầu luôn đi, tôi đi mua một ít đồ ăn, đợi một chút."
Nói xong, Lục Lập Hành đi ra ngoài. Hôm nay, hắn muốn dạy món ăn của Địa Tam Tiên, thịt dê xào và rau diếp thơm xào tỏi.
Sau khi hắn mua thức ăn xong thì bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Trở lại quán cơm nhỏ, Lục Lập Hành lập tức tiến vào nhà bếp.
Nhân lúc Tôn Đại Lợi và Phùng Đông không chú ý, lấy một thùng nước linh trì ra. Sau đó, hắn nhúng qua thức ăn vừa mua vào trong nước linh trì một chút. Chờ đến lúc lấy ra một lần nữa, hắn mới ra hiệu cho hai người:
"Hiện tại bắt đầu học thôi."
Đầu tiên chính là món rau diếp thơm xào tỏi.
Đây là một món rau xào vô cùng đơn giản.
Lục Lập Hành đập tỏi trước, sau đó nổi lửa, đợi dầu nóng, đổ tỏi vào. Đợi tỏi chậm rãi chuyển sang màu vàng óng thì vớt ra.
Sau đó, bỏ rau xanh vào trong nồi rồi xào kỹ…
Lục Lập Hành vừa xào vừa nói chi tiết với hai người Phùng Đông và Tôn Đại Lợi.
Hai người đứng ở phía sau Lục Lập Hành, thỉnh thoảng gật đầu, vô cùng nghiêm túc!
Chờ xào xong, Lục Lập Hành đưa đồ ăn tới trước mặt hai người:
"Nếm thử đi."
Hai người tranh thủ thời gian cầm đũa lên.
Tôn Đại Lợi nhìn thoáng qua Phùng Đông nói: "Đại Đông, cậu trước đó không phải luôn không tin vào đồ ăn mà Lục huynh đệ làm ra sao? Cậu nếm thử trước đi!"
Phùng Đông lườm hắn một cái: "Nào có?"
Nhưng thật ra, hắn trước đó đúng là chỉ nghe Tôn Đại Lợi nói qua, luôn cảm thấy không quá chân thực! Hắn cũng không khách sáo, gắp một đũa rau rồi cho vào trong miệng.
Ngay sau đó!
Một mùi thơm thấm vào vị giác.
Phùng Đông sợ ngây người: "Đây… Đây quả thực chính là rau diếp xào ngon nhất mà tôi từng được ăn!"
Làm đầu bếp, Phùng Đông cũng từng làm món rau diếp thơm xào tỏi này.
Nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy thì ra rau diếp thơm cũng có thể ăn ngon như vậy.
Sau khi nói xong, hắn cũng không để ý đến phản ứng của Lục Lập Hành và Tôn Đại Lợi, trực tiếp bưng đĩa rau lên rồi bắt đầu ăn.
Tôn Đại Lợi thấy vậy thì lập tức gấp: "Ai ai? Cái tên này, cậu làm gì vậy? Cậu chừa chút cho tôi với!"
Phùng Đông nào quản được nhiều như vậy.
Giờ phút này, hắn chỉ muốn ăn nhanh một chút!
Tôn Đại Lợi phí hết sức lực với đoạt được một đũa rau từ trong đĩa.
Sau khi nếm thử, hắn cũng kinh động như gặp thiên nhân:
"Lục huynh đệ, lần này còn ngon hơn cả bánh ngô lần trước nữa!"
"Ừm, tôi biết."
Dù sao cũng dùng nước linh trì ngâm qua.
"Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu học thôi!"
"Tốt!"
Một ngày này, Phùng Đông và Tôn Đại Lợi đều chăm chú học làm đồ ăn.
Một đĩa lại một đĩa, một lần không thành công thì nhiều lần.
Đến buổi tối, trên mặt bàn đã bày rất nhiều thức ăn.
Phùng Đông và Tôn Đại Lợi vẫn còn có chút ủ rũ cúi đầu:
"Ông chủ, là chúng tôi quá ngu ngốc, cho dù làm như thế nào đều không thể ngon được như cậu. Chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Lục Lập Hành nở nụ cười: "Không có chuyện gì, không cần làm ngon như tôi, như bây giờ đã đủ rồi!"
------
Dịch: MBMH Translate