"Thật sao?" Hai người kinh ngạc hỏi: "Thế nhưng…"
"Không nhưng mà gì cả, đủ rồi, hiện tại hai người ra ngoài gọi người vào dùng cơm đi! Tôi phải trở về với vợ rồi!"
Dù sao năng lực của hắn là hệ thống ban thưởng. Những người khác không có khả năng phục chế. Hương vị đồ ăn mà bọn họ làm hiện tại đã rất khá rồi.
"Được."
Sau khi nói lời tạm biệt với hai người, Lục Lập Hành chuẩn bị đi trở về. Lúc đi tới cửa, hắn bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề.
"Đúng rồi!"
Hai người Tôn Đại Lợi hơi sững sờ: "Sao thế ông chủ?"
"Nguyên liệu nấu ăn của nhà hàng chúng ta sẽ do tôi cung cấp?"
"Hả?"
"Người trong thôn chúng tôi trồng rau, tôi cảm thấy rất tốt, nếu không đủ hoặc là không có thì lại mua từ bên ngoài."
"Được, được!"
Lục Lập Hành gật đầu, lúc này mới rời khỏi!
Tôn Đại Lợi nhìn mấy bàn đồ ăn lớn, rơi vào trầm tư: "Làm sao bây giờ? Làm sao để đưa mấy món này ra ngoài đây? Chúng ta phải đi chỗ nào để tìm mấy người đặc thù đây?"
"Tôi biết ở đâu." Phùng Đông mỉm cười: "Đi theo tôi!"
Tôn Đại Lợi một mặt mờ mịt đi theo Phùng Đông. Chỉ chốc lát sau, hai người đứng ở trước cửa đội cứu hỏa.
Vẻ mặt của Tôn Đại Lợi có chút mờ mịt: "Cậu không phải là muốn trực tiếp đi vào gọi người rồi nói chúng tôi mời các người ăn cơm đó chứ? Làm vậy ai sẽ tin?"
Phùng Đông cười một tiếng, sau đó mang theo Tôn Đại Lợi đi vào bên trong.
Lúc này đúng lúc là giờ cơm.
Mấy anh chàng đang cầm bát cơm đi ra ngoài, trông thấy hai người Phùng Đông thì hơi sững sờ.
Người đi đầu vung một nắm đấm qua:
"Đại Đông, cậu rốt cuộc cũng biết trở về xem chúng tôi rồi? Tôi còn tưởng rằng, cậu định cả một đời này không gặp lại chúng tôi nữa!"
Phùng Đông cứ thế mà chịu một quyền này: "Có chút việc tìm các người!"
"Ừm? Chuyện gì?"
Tôn Đại Lợi một mặt mờ mịt: "Đại... Đại Đông, cại biết bọn họ?"
Phùng Đông gật đầu: "Đã từng là chiến hữu!"
"Hả? Cậu còn từng làm nghề này?"
Tôn Đại Lợi tràn đầy kinh ngạc. Hắn nhớ rằng lúc mình nhận biết Phùng Đông, tiểu tử này đang làm đầu bếp! Sao còn từng làm nghề này rồi.
Người đi đầu kia cười nói: "Đối với hắn là đã từng làm, hơn nữa chỉ làm có một tháng, bởi vì cứu người bị thương chân nên đã rời đi! Từ đó không còn liên lạc với chúng tôi nữa! Cho nên Đại Đông, cậu gần đây làm gì vậy?"
"A? Từng bị thương?"
Tôn Đại Lợi lúc này chỉ cảm thấy Phùng Đông trước mặt vô cùng vĩ đại.
Phùng Đông thì lại xem thường chuyện này:
"Không có chuyện gì, bị thương chân, hiện tại chỉ cần không vận động dữ dội thì sẽ nhìn không ra!" Lời này là nói với Tôn Đại Lợi.
Sau khi nói xong, hắn lại nhìn về phía mấy anh chàng lính cứu hỏa:
"Tôi học làm đầu bếp đi, hôm nay muốn mời toàn đội ăn bữa cơm, nhìn xem tay nghề của chúng tôi thế nào!"
"Cái gì? Toàn đội? Đại Đông, cậu điên rồi sao? Mời nhiều người như vậy ăn cơm?"
"Ừm, ông chủ chúng tôi nói, mời mọi người ăn cơm miễn phí, có đi hay không!"
Phùng Đông nhìn mấy người chăm chú.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau. Một lát sau, bọn họ đưa ra quyết định: "Đi! Ngu gì mà không đi!"
"Cậu làm, chúng tôi ủng hộ, đi đi đi!"
"Nhưng mà không ăn miễn phí đâu, chúng tôi sẽ trả tiền!"
Phùng Đông lắc đầu: "Vậy không được, ông chủ nói, nếu như các người mà trả tiền thì hắn sẽ để tôi đi."
" y..." Mấy người đưa mắt nhìn nhau:
"Ông chủ của các người còn có đam mê này?"
Phùng Đông: "Ông chủ của chúng tôi là người tốt. Tiệm mới khai trương, muốn để mọi người nếm thử một chút."
"Ha ha, vậy được rồi, đi thôi nào các anh em, Tiểu Lục, cậu đi gọi người."
Anh chàng trẻ tuổi nhất trong đó lập tức chạy vào.
Chỉ chốc lát sau, một đám người đi ra.
"Đi, Đại Đông, còn có vị đại ca kia nữa, chúng ta lái xe đi!"
Tôn Đại Lợi cảm thấy đầu óc mình có chút mơ hồ, hoàn toàn không theo kịp mạch suy nghĩ của những người này.
Cho đến khi hắn trông thấy bọn họ lái một chiếc xe cứu hỏa đi ra.
Tôn Đại Lợi càng mờ mịt…
Thế trận này có phải là có chút lớn hay không?
….
Lục Lập Hành về đến nhà, trông thấy Cố Vãn Thanh đang ngồi ở trong sân ngẩn người.
Lục Thiên Thiên và Đại Hoàng buổi chiều bị Lục Lập Vĩ và Chu Ngọc Hà mang về trên núi.
Trong sân rất quạnh quẽ, nàng cũng có vẻ hơi nhàm chán.
Lục Lập Hành đi ra phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai của Cố Vãn Thanh:
"Sao vậy? Nghĩ gì thế?"
Trông thấy hắn, Cố Vãn Thanh lập tức nín khóc mỉm cười:
"Anh trở về rồi?"
"Ừm, đợi chút nữa ăn cơm xong, mang em ra ngoài đi bộ một chút."
"Được!" Cố Vãn Thanh gật đầu.
Lục Lập Hành đi làm cơm.
Chờ cơm nước xong xuôi, nhân lúc nghỉ ngơi, Lục Lập Hành gọi điện thoại cho Lục Kiến Quân.
Lúc này, Lục Kiến Quân đang viết gì đó ở trước bàn.
Từ khi Lục Lập Hành trồng khoai lang của toàn thôn, hắn đảm nhiệm công việc tính toán. Mỗi nhà đều tính toán rõ ràng.
Lúc này, mấy tráng hán đang đứng ở trước mặt của hắn, chờ câu trả lời của hắn.
Lục Kiến Quân nói: "Tôi đã biết đề nghị của các người. Tối nay tôi sẽ thương lượng với Tiểu Hành một chút, nhìn xem có muốn thôn chúng ta trồng gì khác hay không, nếu không thì lại trồng khoai lang!"
"Đúng đúng đúng, chúng tôi cũng có ý này. Nếu như khoai lang có thể kiếm tiền thì không trồng những thứ khác cũng không sao cả, kiếm tiền quan trọng, có thể giúp cho con của chúng tôi đều được đi học, tương lai giống như Tiểu Hành, vô cùng uy phong!"
"Cậu nói đúng lắm... Nhưng mà, các người định sau này người cả nhà đều chỉ ăn khoai lang thôi sao?"
"Chuyện này..."
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, vấn đề này… Bọn họ đều không nghĩ tới.
Từ trước đến nay, bọn họ đều là tự cung tự cấp, rất ít khi mua đồ ăn ở bên ngoài.
Giao thông hiện tại cũng không quá thuận tiện, nếu như chỉ trồng khoai lang, đúng là chỉ có thể ăn khoai lang.
Trong lúc mấy người đang nghĩ ngợi, chỉ thấy điện thoại vang lên.
Lục Kiến Quân tiếp điện thoại:
"A lô? Tiểu Hành à? Thế nào? Có chuyện gì sao?"
"Chú Kiến Quân, có vấn đề muốn thương lượng với chú một chút."
"Cháu nói đi."
Lục Kiến Quân nói xong còn ra hiệu cho mấy người khác yên lặng.
Hiện tại, trong mắt bọn họ, không có bất kỳ chuyện gì quan trọng hơn chuyện của Lục Lập Hành.
"Là như vậy, chú Kiến Quân, cháu mở cái nhà hàng, cần rất nhiều nguyên liệu nấu ăn. Cho nên cháu đang nghĩ mình có nên tự cung tự cấp luôn không. Đương nhiên, cháu đã thí nghiệm qua, phân bón đều hữu dụng đối với các loại cây công nghiệp khác, đến lúc đó sẽ cùng tưới nước luôn! Không dùng hết thì lấy ra bán, chú cảm thấy thế nào?"
Lục Kiến Quân nghe xong lời này thì lập tức đứng lên:
"Được, được, như vậy thì tốt quá!"
"Ừm, cháu cũng cảm thấy không tệ. Chúng ta không thể cứ dựa vào khoai lang và quýt được. Chúng ta nên phát triển toàn bộ dây chuyền sản nghiệp, nhưng mà vẫn cần chú Kiến Quân đi huy động chuyện này một chút."
"Không thành vấn đề, chú sẽ đi huy động. Chú tin tưởng tất cả mọi người đều rất nguyện ý làm. Tiểu Hành, cháu cứ lo chăm sóc tốt cho Vãn Thanh là được, chuyện trong thôn cứ giao cho chú!"
"Được!"
Lục Lập Hành lúc này mới cúp điện thoại.
Hắn không biết là, thân thể của Lục Kiến Quân lúc này có chút run rẩy. Hắn nhìn về phía mấy thôn dân, nói:
"Các người đều nghe Tiểu Hành nói rồi đúng chứ?"
------
Dịch: MBMH Translate