Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 337 - Chương 337 - Chúng Ta Nhiều Người Như Vậy, Thật Sự Không Có Chuyện Gì Sao

Chương 337 - Chúng Ta Nhiều Người Như Vậy, Thật Sự Không Có Chuyện Gì Sao
Chương 337 - Chúng Ta Nhiều Người Như Vậy, Thật Sự Không Có Chuyện Gì Sao

Các thôn dân lập tức gật đầu:

"Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi, đều nghe thấy rồi!"

"Cho nên, cũng không cần xoắn xuýt trồng cái gì, muốn trồng cái gì thì trồng cái đó. Tiểu Hành đều mở tiệm cơm, chúng ta nhất định phải ủng hộ quán cơm của hắn!"

"Được, được, thôn trưởng, vậy chúng tôi đi nói lại với các hộ dân khác."

"Ừm, đi đi."

Mấy tráng háng cao hứng rời đi.

Lục Kiến Quân lúc này mới cầm lấy bàn tính, chăm chú tính toán.

Chỉ là hắn càng tính toán càng hăng say.

Từ khi đi theo Lục Lập Hành hắn cảm giác mình đều trẻ ra!

...

Trong huyện.

Hai chiếc xe cứu hỏa đi ở trên đường cái. Bọn họ cũng không mở máy báo động nhưng vẫn khiến cho một đám người chú ý:

"Xe này đi chỗ nào vậy?"

"Không biết, cũng không nghe nói chỗ nào có lửa cháy cả!"

"A, hình như là về phía bên kia, chúng ta cũng đi xem một chút!"

"Đi đi đi!"

Lòng bát quái của mọi người từ xưa đến nay đều chưa từng thay đổi.

Trên xe, đội trường lái xe tò mò hỏi Phùng Đông:

"Chúng ta nhiều người đi như vậy, thật sự không có chuyện sao?"

"Không có chuyện, bao no!"

"Thế nhưng…"

"Đừng nhưng gì cả, tin tưởng tôi, thật sự không cần tiền. Hơn nữa ông chủ của chúng tôi còn nói, có thể mời các người ăn một tuần lễ, ngày mai các người nhớ lại đến!"

Đội trưởng: ?

"Ông chủ của cậu rốt cuộc muốn làm gì vậy?"

Còn chưa thấy qua ông chủ nào xa hoa như vậy đâu!

Phùng Đông nói: "Ông chủ của chúng tôi là một người có đại nghĩa. Chúng tôi vừa mới học làm đồ ăn, còn không thể khai trương. Hắn nói, đồ ăn làm ra đều cho các người, công nhân vệ sinh, cảnh sát… ăn miễn phí. Các người đều là những người âm thầm cống hiến cho xã hội, nên nhận đãi ngộ như vậy!"

Đội trưởng hơi sững sờ. Hắn chẳng thể nghĩ tới, có thể nghe được lời nói này.

Ở trong đội, hắn thường xuyên gặp phải các loại vấn đề xảo trá và các loại người khó chơi.

Đây là lần đầu tiên thấy có người nhìn bọn họ như vậy!

Nhân lúc rảnh rỗi, đội trưởng nhịn không được giơ ngón tay cái lên:

"Lợi hại, đúng là lợi hại. Cậu yên tâm đi, chúng tôi sẽ không ăn không. Chờ các người khai trương, chúng tôi đều đi cổ động! Cũng kêu gọi người bên cạnh cùng đi cổ động."

"Được, đa tạ!"

Quảng cáo lập tức có hiệu quả!

Đội trưởng suy nghĩ trong chốc lát, lại nói:

"Có điều, Đại Đông, cậu nói là các người học làm đồ ăn đúng không?"

Vậy liệu có thể ăn hay không? Bọn họ là chuột bạch sao?

Tuy nghĩ như vậy, nhưng đội trưởng vẫn quyết định, cho dù có khó ăn cỡ nào thì cũng sẽ đi ủng hộ thế trận!

Phùng Đông nghe xong trực tiếp cười:

"Lát nữa các người sẽ biết!"

Xe lái năm phút đồng hồ, cuối cùng cũng dừng lại.

Phùng Đông và Tôn Đại Lợi xuống xe trước, sau đó dẫn một đám người trùng trùng điệp điệp đi về phía trước!

Phía sau của bọn họ, một đám người cũng đi qua cùng. Chỉ là vẻ mặt của bọn họ chứa đầy sự nghi hoặc.

"Sao lại đến quán cơm nhỏ rồi? Không có việc gì lớn đó chứ?"

"Chẳng lẽ… chỉ là tới ăn cơm?"

"Hả? Chỗ của bọn họ không phải cũng có cơm hay sao? Cần gì chạy xa như vậy?"

"Có lẽ là bởi vì cơm chỗ này rất ngon?"

" y..."

Mọi người lập tức nuốt nước bọt:

"Nói cũng đúng, đến đều tới, chúng ta cũng đi xem một chút đi, xem rốt cuộc là ngon thế nào!"

"Ừm."

Mọi người nói xong liền lập tức vây quanh quán cơm nhỏ.

Cửa quán cơm bị mở ra.

Phùng Đông và Tôn Đại Lợi nhường đường:

"Mời!"

Đội trưởng và các đội viên đứng trước cửa ra vào, trông thấy tình cảnh trong quán ăn thì lập tức mở to hai mắt!

"Cái này…Nhiều như vậy…"

Chỉ thấy bàn trong quán ăn được ghép lại với nhau, phía trên bày đầy món ăn. Phía trên món ăn còn được đậy kín, không cần nghĩ cũng biết, là vì giữ ấm.

"Được rồi, mọi người mau vào đi!" Phùng Đông tranh thủ thời gian bắt chuyện với mọi người!

Đội trưởng nửa tin nửa ngờ đi vào. Hắn mở món ăn đầu tiên ra, là một phần thịt dê xào. Sau khi mở ra, hương thơm lập tức truyền đến.

Người đứng phía sau đội trưởng đều sắp không nhịn nổi:

"Thơm quá, mùi thịt dê!"

"A, đội trưởng, tôi đã lâu rồi không ăn thịt dê, nhường cho tôi đĩa này đi!"

Phùng Đông cười: "Đừng vội, nơi này có 50 phần. Tất cả đều là thịt dê!"

"Cái gì? 50 phần?"

50 phần thịt dê, phải tốn bao nhiêu tiền đây?

Đây cũng quá xa hoa rồi?

"Ừm, bên kia còn có 50 phần Địa Tam Tiên, 50 phần rau diếp. Tôi cũng đã nấu cơm cho các người rồi. Đội trưởng, để tất cả bọn họ ngồi xuống ăn đi!"

"Được, được!"

Đội trưởng tranh thủ thời gian ra hiệu cho mọi người ngồi xuống.

Dù sao cũng là người từng huấn luyện, bọn họ lập tức ngồi xuống một cách chỉnh tề.

Phùng Đông bưng cơm ra, sau đó xới cho mọi người mỗi người một chén cơm.

Các đội viên nhìn thức ăn đầy bàn, không nhịn được muốn chảy nước miếng.

Thấy đội trưởng còn muốn nói lời khách sáo với Phùng Đông, một người trong đó đã không nhịn được:

"Đội trưởng, đói bụng, mau ăn đi!"

Những người khác cũng phụ họa theo:

"Đúng vậy đội trưởng, sắp chết đói rồi!"

Đội trưởng lúc này mới nói: "Được, bắt đầu ăn!"

Hắn ra lệnh một tiếng, mọi người lập tức gắp đồ ăn bỏ vào bên trong miệng.

Một lát sau.

Bọn họ đều kinh ngạc mở to hai mắt:

"Đội trưởng, ngon quá!"

"Đây quả thực chính là món thịt dê ngon nhất mà tôi từng ăn!"

"Món rau diếp thơm này cũng thế, thật tuyệt, ngon hơn trong căn tin của chúng ta gấp trăm lần, à không, gấp 1000 lần!"

"Ha ha, vậy còn chờ gì nữa, tranh thủ thời gian ăn đi! Lát nữa sẽ không còn đâu."

Không biết là ai gọi một câu, sau đó, mọi người bắt đầu ăn như gió cuốn!

Toàn bộ tràng diện vô cùng chấn động!

Tất cả mọi người phía ngoài đều sợ ngây người.

Phùng Đông và Tôn Đại Lợi cũng lộ ra nét mặt vui mừng…

...

Lục Lập Hành cúp điện thoại, liền mang theo Cố Vãn Thanh ra ngoài.

Sắc trời hơi trễ, nhưng trên huyện thành có ánh đèn. Đi trên đường cũng không cần sợ hãi.

Lục Lập Hành nắm lấy bàn tay của Cố Vãn Thanh.

Nàng đội mũ, mặc áo lông thật dày, còn bị Lục Lập Hành cưỡng ép đeo thêm chiếc khăn quàng cổ, chỉ lộ ra gương mặt nhỏ nhắn, nhìn vô cùng đáng yêu.

Đèn đường kéo dài bóng của hai người.

Cố Vãn Thanh bỗng nhiên nghịch ngợm giẫm lên cái bóng của Lục Lập Hành.

Lục Lập Hành thận trọng thủ hộ bên cạnh nàng, mặc cho nàng hồ nháo.

Qua khoảng thời gian này, hắn phát hiện Cố Vãn Thanh ở trước mặt của hắn càng ngày càng giống một đứa trẻ.

Sẽ ỷ lại hắn, sẽ nhớ hắn, còn biết nũng nịu.

Loại cảm giác được cần đến này, thật sự rất tốt.

Lục Lập Hành rất thích.

Mắt thấy Cố Vãn Thanh càng nhảy càng xa, Lục Lập Hành nhanh chóng đỡ nàng: "Được rồi, cẩn thận một chút, còn có các con nữa đó!"

Cố Vãn Thanh theo bản năng ôm lấy cánh tay của Lục Lập Hành, tựa đầu lên vai của hắn:

"Lập Hành."

"Ừm? Sao thế?"

"Đây là năm mới mà em cảm thấy vui vẻ nhất."

Nhìn dáng vẻ dính người của nàng, Lục Lập Hành nhịn không được bật cười:

"Ha ha, cũng là một năm vui vẻ nhất của anh."

Đi một hồi, Cố Vãn Thanh bỗng nhiên ngượng ngùng mở miệng:

"Chuyện là, em muốn đi vệ sinh, phải làm sao bây giờ? Hay là chúng ta về nhà đi?"

"Nhà vệ sinh?"

Lục Lập Hành chỉ chỉ phía trước: "Chỗ đó có cái nhà vệ sinh công cộng, đi, anh dẫn em đi!"

"Vậy thì tốt quá, đi thôi!"

Cố Vãn Thanh lôi kéo Lục Lập Hành đi về phía trước.

Đến trước nhà vệ sinh công cộng, Lục Lập Hành thuận tay lấy giấy ra:

"Cầm lấy, đi vào đi!"

Cố Vãn Thanh cầm giấy, nhanh chóng vào nhà vệ sinh.

Một mình Lục Lập Hành đứng dưới ánh đèn đường, chờ nàng.

Chỉ chốc lát sau, trong yên tĩnh bỗng nhiên truyền tới một giọng nói:

"Anh Lục? Anh Lục, thật sự là anh sao?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment