Lục Lập Hành sững người, nhìn thấy trước mặt mình dừng lại một chiếc xe.
Cửa xe mở ra, Doãn Tuyết Kỳ ăn mặc thời thượng đi ra từ bên trong.
Nàng còn đi giày cao gót, nhảy nhót đi tới trước mặt Lục Lập Hành:
"Anh Lục, không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, có thể gặp được anh ở chỗ này. Anh, anh đang…làm gì vậy?"
Lục Lập Hành cười cười: "Chờ vợ."
"Hả? Chị dâu cũng ở đây sao? Vậy thì tốt quá, em vẫn muốn làm quen với chị dâu một chút, vậy em cũng chờ một lát!"
Lục Lập Hành bị nàng chọc cười:
"Đêm hôm khuya khoắt rồi, sao em lại không trở về nhà?"
"A, vừa làm về xong, em đang muốn trở về thì đi ngang qua nơi này." Doãn Tuyết Kỳ cười rất ngọt:
"Anh Lục, năm trước đã nói qua năm mới nếu như em rảnh thì có thể đến nhà các người chơi, còn giữ lời không?"
Doãn Tuyết Kỳ đã suy nghĩ chuyện này thật lâu.
Nàng đã không thể chờ đợi được nữa!
"Đương nhiên là còn giữ lời."
"Vậy anh lúc nào thì có thời gian vậy anh Lục? Hôm nay là ngày cuối cùng em quản lý khách sạn, ngày mai nữa là đủ một tháng. Cha em sẽ trở về tiếp quản, em có thể nghỉ một chút." Doãn Tuyết Kỳ vừa nói chuyện vừa nhảy nhót.
Lúc Cố Vãn Thanh đi ra từ nhà vệ sinh đúng lúc nhìn thấy một màn như thế.
Nàng cũng nghe rõ ràng tiếng "Anh Lục" vô cùng ngọt ngào kia.
Cố Vãn Thanh sửng sốt một chút.
Dáng vẻ của cô gái trước mặt Lục Lập Hành nhìn rất đẹp! Có thể nói là cô gái xinh đẹp nhất mà nàng từng thấy.
Không có vẻ già nua như phụ nữ nông thôn, ngược lại còn lộ ra vẻ linh động đáng yêu.
Hắn… sao có thể quen biết kiểu người này được?
Hơn nữa nhìn hai người còn rất thân mật!
Trong lòng Cố Vãn Thanh có chút mỏi nhừ. Nhưng nàng vẫn hít sâu một hơi, đi về phía Lục Lập Hành. Vừa mới cất bước, nàng đã nghe thấy Lục Lập Hành nói:
"Chuyện này sao, chuyện này anh không làm chủ được, phải hỏi vợ của anh."
Cố Vãn Thanh hơi sững sờ. Sự chua xót trong lòng lập tức biến mất vô ảnh vô tung.
Doãn Tuyết Kỳ cũng cong miệng lên.
"Chuyện này còn phải hỏi vợ sao? Ha ha ha, anh Lục đúng là người sủng vợ! Đúng là khiến cho người ta phải hâm mộ!"
"Không có cách nào khác, vợ của mình mà, mình không sủng thì ai sủng?"
"Ai nha anh Lục, anh xem cách nói chuyện của mình kia, thật sự là khiến người ta chưa chết!"
Doãn Tuyết Kỳ đều sắp cười đến mức không ngậm mồm vào được.
Nàng cũng muốn có tình yêu ngọt như mật vậy! Cũng không biết mình có thể gặp được một người đàn ông như vậy hay không.
Nàng càng thêm xác định, mình nhất định phải đến Lục gia một chuyện.
Dù sao, Lục Lập Hành có em trai.
Em trai của hắn chắc là cũng ưu tú như anh trai?
Cố Vãn Thanh nghe được mấy lời nói chuyện của hai người, chua xót trong lòng đã hoàn toàn biến mất. Giờ phút này, nàng thậm chí còn cảm thấy mình có chút hẹp hòi. Lục Lập Hành đối với mình tốt như vậy, mình sao lại còn ghen chứ?
Nàng nhanh chóng tiến lên một bước, thoải mái hô:
"Lập Hành!"
Lục Lập Hành và Doãn Tuyết Kỳ đồng thời quay đầu.
Trên gương mặt Lục Lập Hành mang theo nụ cười, hắn theo thói quen vươn tay cầm tay Cố Vãn Thanh, sau đó quay đầu, nói với Doãn Tuyết Kỳ:
"Vợ của tôi!"
Lúc này Doãn Tuyết Kỳ đã há to miệng. Trong mắt của nàng tràn đầy vẻ không thể tin nổi. Nàng đánh giá Cố Vãn Thanh từ trên xuống dưới một chút, cuối cùng mới tìm lại được giọng nói của mình:
"Anh Lục, đây… đây chính là vợ của anh sao?"
Lục Lập Hành gật đầu: "Đúng vậy!"
Hắn thuận thế giới thiệu Doãn Tuyết Kỳ cho Cố Vãn Thanh:
"Con gái của chủ nhà hàng mà thôn trưởng Lưu hợp tác, Doãn Tuyết Kỳ."
Cố Vãn Thanh cũng khách sáo đưa tay ra:
"Chào em, chị là Cố Vãn Thanh."
Doãn Tuyết Kỳ lập tức xoa xoa tay, sau đó mới thận trọng cầm lấy:
"Thật xinh đẹp, thật xinh đẹp, chị thật xinh đẹp!"
"Bụng lớn như thế mà còn xinh đẹp như vậy, thân hình này của chị, nếu như không phải nhìn từ chính diện thì căn bản nhìn không ra là đang mang thai!"
"Chị còn xinh đẹp hơn mấy hoa khôi trong trường em nữa. Hu hu hu, em rất thích!"
Cố Vãn Thanh bị lời tỏ tình bất thình lình này làm cho giật nảy mình: "Hả?"
Doãn Tuyết Kỳ tranh thủ thời gian giải thích:
"Ai, chị đừng hiểu lầm, không phải loại thích kia, là kiểu thích mỹ ưa. Chị chính là cô gái xinh đẹp nhất mà em từng gặp, khó trách anh Lục suốt ngày đều nhắc tới chị!"
Cố Vãn Thanh bị thổi phồng đến mức có chút ngượng ngùng. Nàng cúi thấp đầu, cười nói:
"Em cũng rất xinh đẹp!"
"Em không có xinh đẹp bằng chị. Chị thật sự rất đẹp, em có thể kết bạn với chị không?"
"Đương nhiên là có thể!" Cố Vãn Thanh lập tức đồng ý.
Cô gái này có chút đáng yêu.
Doãn Tuyết Kỳ sướng đến phát rồ rồi:
"Vậy chị ơi, em có thể đến nhà các người chơi không?"
Đây mới là trọng điểm!
Phải giữ gìn mối quan hệ với chị gái này mới được.
Cố Vãn Thanh và Lục Lập Hành nhìn nhau, trực tiếp cười:
"Đương nhiên là có thể! Ngày mai tới đi? Chị ở nhà!"
"Tốt tốt tốt, quá tốt rồi, vậy ngày mai em sẽ đi qua."
Doãn Tuyết Kỳ nhịn không được mà nói chuyện với Cố Vãn Thanh một hồi lâu. Sau đó mới nói lời tạm biệt với hai người:
"Sắc trời không còn sớm nữa, anh Lục, anh tranh thủ thời gian đưa chị trở về đi. Đại nam nhân như anh không có chuyện gì, nhưng chị còn đang mang thai đó, cẩn thận kẻo bị lạnh."
Lục Lập Hành: ?
Vừa rồi nha đầu này còn mở miệng gọi anh vô cùng thân cận. Làm sao Vãn Thanh vừa mới đến một chút mà địa vị của mình đã bị hạ thấp rồi?
Hắn đành phải bất đắc dĩ cười nói:
"Ừm, cũng nên về nghỉ ngơi thôi."
"Được, vậy em đi đi. Chị, ngày mai gặp."
"Ngày mai gặp!”
Nhìn Doãn Tuyết Kỳ đi xa, Cố Vãn Thanh mới nhìn về phía Lục Lập Hành:
"Tuyết Kỳ nhìn vậy mà không điêu ngoa tùy hứng chút nào, thật đáng yêu!"
Lục Lập Hành cười, nhéo nhéo mặt của nàng:
"Vừa rồi không phải còn đang ăn dấm đó sao? Sao mới qua một lúc mà đã cảm thấy người ta đáng yêu rồi?"
"Người nào ghen chứ?" Cố Vãn Thanh không chút nghĩ ngợi đã lập tức phản bác:
"Nàng đúng là rất đáng yêu, giống hệt như em gái, em mới không thèm ghen."
"Ha ha, được được, không ghen, không ghen, cũng không biết vừa rồi là ai dùng năm phút đồng hồ để đi quãng đường mười mét nữa."
Cố Vãn Thanh: ...
"Anh…"
"Được rồi, không đùa nữa, chúng ta mau đi về nghỉ ngơi đi. Nếu như ngày mai Doãn Tuyết Kỳ thật sự tới thì sẽ vô cùng náo nhiệt đấy. Đó là tính tình của cô ấy."
Nghe thấy lời này, Cố Vãn Thanh cũng không tức giận với Lục Lập Hành nữa.
"Ừm, đi thôi, về nhà!"
Hai người nắm tay, đi trên đường.
Lục Lập Hành vẫn nhịn không được mà hỏi: "Nói đến đây, em có cảm thấy nha đầu Doãn Tuyết Kỳ này có chút kỳ quái hay không!"
Cố Vãn Thanh ngẩng đầu nhìn về phía hắn: "Kì quái chỗ nào?"
Lục Lập Hành nghĩ một hồi, mới nói:
"Anh cũng không thể nói rõ được, nàng hình như rất muốn đến nhà chúng ta, trước đó đã nói với anh nhiều lần. Nhưng anh cảm thấy nàng không có ý gì với anh cả, vậy nàng muốn làm gì chứ?"
Cố Vãn Thanh nở nụ cười: "Em cảm thấy cô ấy cũng chỉ là muốn tới chơi mà thôi, anh suy nghĩ nhiều rồi."
"Chỉ mong vậy..."
Lục Lập Hành luôn có một loại cảm giác là lạ…
------
Dịch: MBMH Translate