Bên trong quán cơm nhỏ.
Đám nhân viên cứu hỏa đang vùi đầu vào ăn. Dáng vẻ kia giống như là không ăn hết đồ ăn trên bàn thì sẽ không bỏ qua.
Người ngoài cửa đều nhìn đến ngây người.
Cuối cùng có người không nhịn được mà tiến lên, hỏi:
"Ai là ông chủ vậy? Còn có người làm đồ ăn không? Chúng tôi cũng muốn ăn!"
Xem bọn hắn ăn, bọn họ đều sắp chảy cả nước miếng.
Tôn Đại Lợi tranh thủ thời gian tiến lên:
"Thật sự xin lỗi, vị đại ca này, chúng tôi còn chưa có khai trương, ngài chờ đến lúc khai trương rồi lại đến ăn vậy?"
"Còn chưa khai trương? Vậy nhiều người như vậy ở chỗ này làm gì?"
Sắc mặt của đại ca rõ ràng là có chút không vui.
Tôn Đại Lợi còn chưa lên tiếng, một nhân viên cứu hỏa cách bọn họ gần nhất đã vừa nhét thịt vào trong miệng vừa nói:
"Đại ca, đây là ông chủ mời chúng tôi ăn!"
"Mời ăn?" Người kia nhíu mày.
Tôn Đại Lợi giải thích: "Đúng vậy, bọn họ đều là người âm thầm cống hiến cho chúng ta. Ông chủ đã nói, mời bọn họ ăn cơm một tuần lễ!"
"Ông chủ của các người…tốt như vậy sao?" Đại ca chấn kinh.
Chút không vui vừa rồi cũng lập tức biến mất hầu như không còn!
Giờ phút này, trong mắt của hắn chỉ có sự kính nể đối với chủ tiệm.
"Đúng vậy, cho nên xin lỗi, chúng tôi sẽ không khai trương trong bảy ngày này. Ngài có thể chờ bảy ngày sau lại đến?"
Đại ca liên tục gật đầu: "Được được, nể mặt phần thiện tâm của ông chủ các người, bảy ngày sau tôi nhất định sẽ đến, mang theo cả nhà cùng đi!"
"Ha ha, có thể! Hoan nghênh hoan nghênh."
Đại ca nói lời chào tạm biệt với Tôn Đại Lợi xong, sau khi ra cửa liền bắt đầu hô to với đám người đang chờ đợi:
"Đều đi về thôi, trong tuần này còn chưa buôn bán…"
Hắn còn nói rõ nguyên nhân lại cho mọi người, lập tức nhận được một đống bình luận tốt.
"Ông chủ đúng là một người lương thiện! Vậy một tuần lễ sau lại đến!"
"Đúng vậy, chúng ta cũng tới, chúng ta cũng tới!"
Tôn Đại Lợi và Phùng Đông trông thấy tình cảnh này, trên mặt đều chứa đầy ý cười.
Một lát sau, đám nhân viên cứu hỏa cuối cùng cũng ăn xong.
Đội trưởng ợ một cái thật to:
"Đúng là quá ngon, các người còn muốn học cái gì nữa? Trực tiếp khai trương đi?"
"Đây là ba món mà ông chủ dạy cho chúng tôi vào hôm nay. Chúng tôi cũng chỉ biết làm ba món này, cho nên vẫn phải tiếp tục học."
"Hôm nay vừa học?"
Đội trưởng giơ ngón tay cái lên: "Các người đúng là lợi hại, vừa học một ngày đã làm được ngon như vậy rồi!"
"Ha ha, là ông chủ của chúng tôi dạy tốt. Đúng rồi đội trưởng, có vấn đề muốn nhờ ngài giúp đỡ một chút."
"Sao thế? Nói đi."
"Ông chủ của chúng tôi nói, mấy người như cảnh sát, công nhân vệ sinh đều có thể đến ăn miễn phí. Nhưng mà, tôi và Đại Lợi cũng không biết người nào cả, ngài chắc là phải biết một số đúng không? Nhờ truyền lời cho bọn họ một chút, coi như là tuyên truyền giúp chúng tôi một chút!"
"Ha ha, tôi còn tưởng là chuyện gì chứ. Cậu cứ yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi. Tôi nhất định sẽ tuyên truyền đúng chỗ cho cậu."
Phùng Đông và Tôn Đại Lợi vội vàng nói cảm ơn.
Các đội viên ăn cơm xong đều ở lại, sau khi rửa xong tất cả bát đũa và quét dọn vệ sinh toàn bộ thì mới rời khỏi.
Chờ bọn họ đi, Phùng Đông thở ra một hơi:
"Đại Lợi."
"Sao thế?"
"Tôi có dự cảm, một tuần lễ sau, quán cơm của chúng ta chắc là sẽ rất náo nhiệt."
"Ha ha, chuyện này à, đương nhiên là sẽ phải náo nhiệt rồi!"
…
Trên quảng trường bán quà vặt huyện Song Thành.
Một đám đàn ông không cao đang đắc ý ngồi ở trước cửa tiệm, cười đến mức con mắt híp lại thành một đường.
Bên trong tiệm của hắn có mười mấy khách hàng, nhưng vẫn chưa đủ để lấp đầy nửa tiệm.
Nhưng hắn vẫn rất là vui vẻ.
Chuyện làm ăn lần này đã tốt hơn trước kia nhiều.
Nếu như Phùng Đông và Tôn Đại Lợi ở đây, nhất định có thể nhận ra được đây chính là ông chủ trước đó của bọn họ, Lưu Kiến Dân.
Sau khi chuyển nhượng tiệm mì kia, hắn liền đến đường phố quà vặt mở một cửa hàng nhỏ.
Chuyện làm ăn trong một tháng này cũng không tệ lắm.
Tuy không thể so sánh với các tiệm gần đó, nhưng đã khá hơn nhiều so với trước đó.
Một tháng có thể kiếm lời từ năm mươi đến một trăm tệ.
Lưu Kiến Dân nghĩ đi nghĩ lại, không khỏi huýt sáo một cái.
"Ai, hai tên Tôn Đại Lợi và Phùng Đông đúng là không biết tốt xấu, hiện tại chắc là đang tìm việc ở đầu đường rồi? Ha ha, ông đây cũng không tin, bọn họ có thể vực dậy được cửa hàng kia. Một người chưa từng kinh doanh đến mở tiệm cơm? Quả thực chính là suy nghĩ hão huyền! Để bọn hắn hối hận một chút!"
Lưu Kiến Dân càng nghĩ càng đắc ý…
...
Ngày kế tiếp.
Trời vừa mới sáng, Doãn Tuyết Kỳ đã vui sướng bò dậy từ trên giường.
Nàng nhanh chóng trang điểm rồi ăn bữa sáng, sau đó đặt đũa ở trên mặt bàn:
"Ba, con ra ngoài đây…!"
Doãn Hạo nhíu mày lại: "Sớm như vậy, con đi đâu đó?"
"Lục gia!"
"A? Lục gia? Đi Lục gia làm gì?"
Doãn Hạo bỗng nhiên có một loại cảm giác mình sắp không giữ được con gái nữa rồi.
Nhưng mà Doãn Tuyết Kỳ căn bản không kịp để ý tới hắn, hô một câu "Con đi chơi" rồi nhanh chóng rời đi!
Doãn Hạo càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.
Hắn chăm chú suy nghĩ trong chốc lát, đưa ra một quyết định trọng đại…
…
Lục gia.
Lục Lập Hành dậy thật sớm để nấu bữa sáng.
Sau khi Cố Vãn Thanh và Lục Lập Chính tỉnh lại, cơm đã bưng lên bàn.
"Lập Chính, em hôm nay được nghỉ đúng không?"
Lục Lập Chính gật đầu: "Ừm, được nghỉ, sao thế anh hai?"
Lục Lập Hành nói: "Cơm nước xong xuôi thì ở nhà cùng chị dâu. Anh về nhà một chuyến, có chút chuyện cần bàn giao với chú Kiến Quân. Có chuyện gì gấp thì gọi điện thoại cho anh."
"Được, được!" Lục Lập Chính vội vàng đồng ý.
Cố Vãn Thanh luôn cảm thấy Lục Lập Hành đang bắt nạt trẻ nhỏ.
Nàng nói: "Thực ra em không cần người ở cùng…"
"Vậy không được, em bây giờ có thể sinh bất cứ lúc nào, anh không yên lòng."
Ăn cơm xong, Lục Lập Hành liền rời đi.
Hắn tìm cái xe rồi đi nhờ, buổi trưa sẽ có thể trở về.
Lục Lập Chính thu dọn bát đũa rồi đi vào trong sân.
Phát hiện Cố Vãn Thanh đang loay hoay với đống hoa cỏ.
Hắn có chút nhàm chán liền cầm sách giáo khoa lên, chuẩn bị bài cho học kỳ sau.
Sách giáo khoa này là được giáo viên cho mượn, không thể lãng phí được.
Xem một chút, Lục Lập Chính phát hiện, mình hoàn toàn xem không hiểu một đề bài.
Hắn vắt hết óc suy nghĩ, lật sách giáo khoa lật tới lật lui, xem kỹ lại các kiến thức nhưng vẫn không biết làm. Lục Lập Chính có chút bất đắc dĩ. Hắn quyết định, ngày mai sẽ đi hỏi giáo viên một chút.
Trong lúc đang nghĩ ngợi, Lục Lập Chính nghe thấy tiếng Cố Vãn Thanh:
"Lập Chính."
Lục Lập Chính nhanh chóng đứng lên: "Sao thế chị dâu?"
"Không có giấy, em đến quầy bán quà vặt bên cạnh mua một túi đi?"
"Được, em đi ngay!"
Lục Lập Chính lập tức đứng lên rồi chạy ra ngoài.
Trong lúc đi ra ngoài, Lục Lập Chính vẫn còn đang suy nghĩ về cái đề vừa rồi.
Thế nhưng, nghĩ như thế nào đều không nghĩ ra.
Lục Lập Chính mơ mơ màng màng đi về phía trước. Hắn hoàn toàn không nhìn thấy trước mặt của mình có người.
Doãn Tuyết Kỳ cũng không nghĩ tới, mình sẽ xui xẻo như vậy. Nàng chạy quá nhanh nên giày cao gót bị gãy. Miễn cưỡng lắm mới đi được tới nơi, lúc này còn gặp phải một tên không biết tốt xấu giẫm lên chân của nàng.
Mà hắn hình như còn hồn nhiên không biết, chỉ lui về sau một chút rồi nhanh chóng bỏ qua nàng, đi về phía trước!
Doãn Tuyết Kỳ tức hổn hển.
"Này? Anh là ai thế? Làm cái gì vậy? Dẫm lên tôi rồi, anh không nhìn thấy à? Mù sao? Mau nói xin lỗi đi!"
------
Dịch: MBMH Translate