Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 340 - Chương 340 - Lần Đầu Gặp Gỡ, Hắn Là Kẻ Ngốc Sao

Chương 340 - Lần Đầu Gặp Gỡ, Hắn Là Kẻ Ngốc Sao
Chương 340 - Lần Đầu Gặp Gỡ, Hắn Là Kẻ Ngốc Sao

Lục Lập Chính nhiều năm như vậy đều trầm mê trong học tập. Hắn đã sớm luyện thành một thói quen, đó là một khi tiến vào loại trạng thái này thì có thể loại bỏ tất cả âm thanh nói chuyện ở xung quanh. Hắn căn bản không nghe thấy Doãn Tuyết Kỳ gọi hắn, cũng không ý thức được mình vừa giẫm phải người ta.

Doãn Tuyết Kỳ thấy không có người để ý đến mình thì càng thêm tức giận!

Người nào vậy chứ!

Dáng vẻ dễ nhìn một chút thì có thể muốn làm gì thì làm sao?

Nàng lớn từng này rồi, chưa từng bị người ta bơ như vậy.

Doãn Tuyết Kỳ càng nghĩ càng giận, mang theo giày của mình, đuổi theo Lục Lập Chính. Sau khi đi đến bên cạnh hắn, Doãn Tuyết Kỳ kéo tay áo Lục Lập Chính lại:

"Nói anh đó? Làm gì vậy? Xin lỗi đi!"

Lục Lập Chính lúc này mới phản ứng lại. Hắn mờ mịt quay đầu lại, nhíu mày:

"Sao thế?"

"Anh dẫm lên chân tôi!"

Doãn Tuyết Kỳ nói xong còn duỗi chân mình ra phía trước.

"Tự anh xem đi!"

Lông mày của Lục Lập Chính nhíu lại càng chặt hơn.

Dưới ban ngày ban mặt, tại sao có thể có phụ nữ lôi lôi kéo kéo đàn ông được cơ chứ.

Hơn nữa, nàng ăn mặc kiểu gì vậy?

Sao có thể tùy ý như vậy?

Trên chân nàng rõ ràng rất sạch sẽ, đây là muốn vu hãm người khác sao?

Nhưng Lục Lập Chính luôn là một người không thích gây thêm chuyện. Hắn bình bình đạm đạm nói một câu:

"Thật xin lỗi!"

Sau đó, hắn ngay lập tức quay người, hướng về quầy bán quà vặt.

Hắn còn phải mua giấy nữa, lỡ như chị dâu cần dùng gấp thì phải làm sao bây giờ? Hắn không muốn nói chuyện với người phụ nữ điên điên khùng khùng này.

Doãn Tuyết Kỳ: ???

"Này, tôi nói anh, này… người này đúng là!"

Mắt thấy Lục Lập Chính càng chạy càng xa, Doãn Tuyết Kỳ đành phải tự dậm chân:

"Thật là, được rồi, mình còn phải đi tìm anh Lục và chị gái xinh đẹp, không chấp nhặt với hắn!"

Doãn Tuyết Kỳ sửa sang lại quần áo của mình, sau đó thu thập một chút. Nàng miễn cưỡng đi đôi giày hỏng kia vào, sau đó đi về phía địa chỉ mà bọn họ cho nàng vào hôm qua.

Chỉ chốc lát sau, nàng đã đến trước cửa.

Cửa đang mở.

Doãn Tuyết Kỳ hít một hơi thật sâu, đi lên phía trước, giọng nói cũng trở nên như hòa hơn rất nhiều:

"Chị ơi, chị có ở đây không? Anh Lục có ở đây không?"

Cố Vãn Thanh đang xới đất thì nghe thấy giọng của nàng, lập tức ngẩng đầu lên cười nói:

"Tuyết Kỳ à? Em đến rồi sao, mau vào mau vào!"

Nàng thuận thế dời một cái ghế cho Doãn Tuyết Kỳ.

Doãn Tuyết Kỳ lập tức khoát tay: "Đừng đừng đừng, để em tự đi lấy. Chị tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi. Nếu như anh Lục mà nhìn thấy em để chị chuyển ghế cho em thì sẽ đánh em mất! Hắn đối với chị tốt như vậy!"

"Ha ha!" Cố Vãn Thanh bị chọc cười: "Sẽ không đâu, Lập Hành rất ôn nhu."

"Ha ha, đại khái cũng chỉ ôn nhu đối với chị thôi? Chị không biết đâu, hồi trước lúc em hợp tác với anh Lục, hắn thỉnh thoảng sẽ nhắc đến chị, hận không thể mỗi ngày đều treo chị ở bên miệng, nửa đêm còn muốn gọi điện thoại cho chị nữa! Ai nha, em thật hâm mộ!"

Cố Vãn Thanh rót cho Doãn Tuyết Kỳ một chén trà:

"Ừm, hắn chính là như vậy. Nhưng mà Tuyết Kỳ, tương lai em nhất định có thể gặp được một người đàn ông như vậy. Em xinh đẹp như thế cơ mà!"

"Ô ~ " Doãn Tuyết Kỳ chu mỏ một cái:

"Chỉ mong vậy!"

Nói xong, ánh mắt của nàng bắt đầu nhìn khắp bốn phía.

"Anh Lục đâu? Trong nhà không người nào sao?"

Nàng hôm nay là mang theo mục đích mà tới, tuyệt đối không thể về tay không được.

"Hắn về nhà rồi, có chút việc, em tìm hắn có chuyện gì sao?"

"Không có việc gì, không có việc gì, nhưng mà hắn về nhà rồi, sao chị có thể ở một mình được? Những người khác đâu? Không ai chăm sóc cho chị à?"

"Có, Lập Chính đi ra ngoài rồi, lát nữa sẽ trở về!"

Cuối cùng cũng nghe thấy cái tên mà mình muốn nghe, Doãn Tuyết Kỳ lập tức cảm thấy hứng thú. Nhưng nàng lại cố ý giả bộ như cái gì cũng không biết, hỏi:

"Lập Chính?"

"Ừm, em trai của Lập Hành, hiện tại đang nghỉ đông. Hắn nghỉ đông ở chỗ này, tiện thể dạy học nữa!"

"Đúng là rất tốt." Doãn Tuyết Kỳ nở nụ cười.

Nhỏ như vậy mà đã biết kiếm tiền, còn biết làm giáo viên.

Con người nhất định là rất không tệ!

Mình đi đúng là không uổng công.

Quả nhiên, anh em của anh Lục cũng rất ưu tú!

Trong lúc Doãn Tuyết Kỳ đang nghĩ ngợi, chợt nghe Cố Vãn Thanh nói:

"Tuyết Kỳ, giày của em bị sao thế? Hỏng rồi à?"

Doãn Tuyết Kỳ mau chóng hồi thần: "Đúng vậy, gãy mất."

"Em đi giày cỡ bao nhiêu? 36 à?"

"Vâng, chị liếc mắt một cái liền nhìn ra, đúng là lợi hại!"

Cố Vãn Thanh cười cười: "Em chờ chút, giày của chị cũng tầm cỡ này, chị đi tìm một đôi cho em thay tạm!"

Doãn Tuyết Kỳ ban đầu vốn định từ chối, nhưng vừa nghĩ tới việc lát nữa còn phải trở về, cứ đi giày này thật sự là không được.

Hơn nữa, mượn giày là phải trả. Sau đó, nàng chẳng phải là lại có thể đến Lục gia hay sao?

Nghĩ đến đây, Doãn Tuyết Kỳ cảm thấy vô cùng vui vẻ.

"Cảm ơn chị, lần sau đến em sẽ trả lại cho chị!"

"Không cần, không cần, em cứ đi luôn cũng được."

Cố Vãn Thanh nói xong liền vào phòng.

Doãn Tuyết Kỳ có chút nhàm chán.

Nàng nhìn quanh bốn phía, trông thấy trên mặt bàn dưới mái hiên dường như còn có sách vở!

Doãn Tuyết Kỳ lập tức nở nụ cười.

Đây chính là bài tập của em trai sao?

Nàng muốn đi xem một chút! Nghĩ như vậy, Doãn Tuyết Kỳ liền lập tức đi tới.

Sau đó, nàng nhìn thấy sách giáo khoa và sách giải thích của lớp trên.

Doãn Tuyết Kỳ nghi ngờ cầm sách giáo khoa lên:

"A? Đây không phải là sách giáo khoa của học kỳ sau hay sao? Em trai lại học tập kiến thức của học kỳ sau? Đúng là chăm chỉ."

Giờ phút này, trong mắt Doãn Tuyết Kỳ quả thực có ngôi sao.

Tuy hắn nhỏ hơn nàng ba tuổi, nhưng nàng lại không lo lắng một chút nào.

Nữ hơn nam ba tuổi ôm gạch vàng mà!

Doãn Tuyết Kỳ đã nghĩ đến cuộc sống hạnh phúc sau này rồi.

Nàng thậm chí còn nhịn không được mà ôm sách giáo khoa vào trong ngực.

Thế nhưng đúng vào lúc này, nàng chợt nghe một tiếng hô to:

"Cô làm gì thế?"

Doãn Tuyết Kỳ giật nảy mình, không cẩn thận khiến cho sách giáo khoa trong tay rơi xuống.

Ánh mắt Lục Lập Chính lập tức hoảng hốt, không kịp nghĩ nhiều đã nhanh chóng lao đến. Hắn nhanh chóng nhặt sách giáo khoa trên đất lên, không ngừng phủi phủi bụi ở phía trên.

Ở trong mắt Lục Lập Chính, sách vở là thứ vô cùng quan trọng, nhất định phải yêu quý.

Trên mặt đất đều là bụi, hắn cho tới bây giờ đều không nỡ để sách rơi xuống đất, thậm chí hắn còn cẩn thận bọc kỹ bìa sách.

Lúc này nhìn thấy sách như vậy, hắn cảm thấy vô cùng đau lòng!

Sau khi thổi bụi xong, hắn mới ôm sách vào trong ngực như là ôm bảo bối:

"Cô làm gì vậy? Sao lại ở nhà tôi? Tới tìm tôi xin lỗi cô sao? Vậy tôi hiện tại sẽ xin lỗi cô. Thật sự xin lỗi, làm phiền cô không nên đánh chủ ý lên sách giáo khoa của tôi!"

Doãn Tuyết Kỳ: ???

Nàng một hồi lâu mới phản ứng lại được:

"Nhà… nhà cậu?"

Nghe hắn nói kiểu này, Doãn Tuyết Kỳ chợt phát hiện, dáng vẻ của thiếu niên trước mặt rất đẹp, vóc dáng còn cao hơn nàng nửa cái đầu.

Hai đầu lông mày đúng là có chút giống với Lục Lập Hành.

Chẳng lẽ...

Đây quả thật là...

"Đúng vậy, nhà tôi, cho nên cô đang làm cái gì? Ai cho cô đụng vào sách giáo khoa của tôi?"

Trong phòng, Cố Vãn Thanh lấy giày xong thì đi ra.

Trông thấy tình cảnh này, nàng tò mò hỏi:

"Lập Chính, Tuyết Kỳ, hai người sao thế?"

Lục Lập Chính hơi sững sờ: "Chị dâu, chị biết cô ấy sao?"

Doãn Tuyết Kỳ lại nhịn không được mà nở nụ cười:

"Thì ra cậu chính là Lục Lập Chính!"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment