Những không vui vừa rồi lập tức bị quét sạch.
Doãn Tuyết Kỳ thậm chí còn quên mất hành động giẫm chân oán giận người ta vừa rồi của mình.
Lúc này, nàng càng nhìn càng cảm thấy thiếu niên ở trước mắt đẹp trai.
Chỉ tiếc, hắn còn vị thành niên, còn phải chờ một năm.
Nhưng mà không sao cả, thời gian một năm thôi mà, nàng đợi được.
Doãn Tuyết Kỳ cười, dọa cho Lục Lập Chính rùng cả mình. Hắn theo bản năng lui về sau một bước:
"Cô… Cô biết tôi?"
Cố Vãn Thanh nghi hoặc nhìn hai người, thế nào cũng cảm thấy hai người này không đúng lắm?
Đây là lần đầu bọn họ gặp mặt mà?
"Biết, anh hai cậu đã nói về cậu với tôi. Tôi có hợp tác với anh hai của cậu, là anh hai cậu mời tôi tới nhà các người chơi."
Lục Lập Chính:…
Hóa ra là người quen!
Thế nhưng, chuyện vừa mới xảy ra ở bên ngoài đã để lại bóng mờ trong lòng Lục Lập Chính. Hắn cảm thấy người phụ nữ này có vấn đề!
Lục Lập Chính theo bản năng ôm lấy sách giáo khoa của mình, nhàn nhạt trả lời: "À."
Doãn Tuyết Kỳ hơi sững sờ.
Nàng trơ mắt nhìn Lục Lập Chính đưa giấy trong tay cho Cố Vãn Thanh, căn bản không để ý tới nàng.
"Chị dâu hai, em mua giấy về rồi! Còn có chuyện gì không?"
Giọng điệu nói chuyện này hoàn toàn khác với lúc nói chuyện với nàng.
Ôn nhu hơn rất nhiều.
Hơn nữa, còn rất đáng yêu!
Doãn Tuyết Kỳ thầm vui vẻ trong lòng.
Nàng nhất định có thể khiến cho hắn cũng nói chuyện với mình ôn nhu như vậy.
"Ai, này…"
Thế nhưng, nàng còn chưa nói xong, đã nghe Lục Lập Chính nói: "Không có chuyện gì nữa thì em lại đi đọc sách đây!"
Cố Vãn Thanh chỉ đành gật đầu: "Ừm, không có chuyện gì."
Lục Lập Chính ôm lấy sách giáo khoa đi vào phòng, không để ý đến Doãn Tuyết Kỳ.
Doãn Tuyết Kỳ nhìn bóng lưng của hắn, ý cười dần dần trở nên sâu sắc.
Em trai của anh Lục quả nhiên có cá tính.
Nàng thật tình không biết, giờ phút này, nàng đang mang theo thành kiến để nhìn Lục Lập Chính.
Cố Vãn Thanh nhìn nàng ngẩn người, nhịn không được đưa tay lung lay ở trước mắt nàng. Thế nhưng, Doãn Tuyết Kỳ vẫn không có phản ứng. Cố Vãn Thanh không khỏi cúi đầu cười trộm.
Lúc này, nàng đã biết đại khái mục đích của nha đầu này rồi…
Nàng đành phải ho nhẹ một tiếng: "Tuyết Kỳ?"
"Ai, a? Sao vậy chị?"
Cố Vãn Thanh cũng không nói toạc ra: "Chúng ta qua bên kia ngồi một chút đi!"
"Được được, em đỡ chị!"
Sau khi đổi giày, Doãn Tuyết Kỳ bước nhanh lên, khoác cánh tay của Cố Vãn Thanh lên, đi thẳng đến bồn hoa bên cạnh.
Cố Vãn Thanh lúc này mới dừng lại:
"Đứa nhỏ Lập Chính này tương đối sợ người lạ, mỗi ngày đều sa vào trong học tập đã quen, em chớ để ý."
"Em không có để ý!" Doãn Tuyết Kỳ nở nụ cười.
"Nhưng mà, hắn học giỏi không?"
Mới lớp 10, nếu như học tập không giỏi thì nàng có thể đi dạy hắn!
"Ừm, rất tốt, trong nhà tất cả đều là giấy khen của hắn."
"A..." Doãn Tuyết Kỳ lập tức cảm thấy rất uể oải.
Ngay cả cơ hội này cũng không có sao?
Cố Vãn Thanh thu nét mặt của nàng vào trong mắt, cười nói:
"Có điều hắn chưa từng nói chuyện với cô gái nào cả, đoán chừng cũng không hứng thú với con gái. Chị và anh hắn đều sợ hắn trầm mê trong học tập, không biết yêu đương sau này sẽ không lấy được vợ đây."
Doãn Tuyết Kỳ nghe xong, cảm thấy có hy vọng. Nàng cao hứng nói: "Chuyện này đơn giản, em có thể dạy hắn một chút."
"Ha ha."
Cố Vãn Thanh không nghĩ tới, thì ra còn có cô gái chủ động như thế.
"Em hôm nay là lần đầu tiên gặp Lập Chính sao?"
"Đúng vậy, đúng vậy!"
"Vậy sao em…"
"Bởi vì hắn là em trai của anh Lục nha. Anh Lục đối xử với vợ tốt như vậy, đây nhất định là di truyền. Các anh em của hắn nhất định cũng đều đối xử với vợ rất tốt, cho nên em…"
Nói được nửa câu, Doãn Tuyết Kỳ tranh thủ thời gian che miệng lại:
"Phi phi phi, em đang nói cái gì vậy chứ, chị Vãn Thanh, em…"
"Không có chuyện gì."
Cố Vãn Thanh càng nhìn càng cảm thấy cô gái trước mắt rất vui vẻ.
Trước kia, nàng rất bội phục chị gái và đại ca.
Là chị gái một lòng muốn muốn gả cho đại ca, mới có kết quả cuối cùng.
Bây giờ, nàng lại bội phục thêm một cô gái nữa.
Thiện lương lại nhiệt tình.
Không trốn tránh tình cảm của mình.
Doãn Tuyết Kỳ vội vàng nói: "Chị sẽ không vạch trần em đó chứ? Em… em sau này còn muốn tới đây chơi nữa. Chị cứ yên tâm, em sẽ không ảnh hưởng đến việc học tập của hắn đâu. Em không vội, em có thể đợi hắn tốt nghiệp! Nếu như hắn không thích em, em cũng có thể rời đi bất cứ lúc nào."
"Làm sao lại như vậy được chứ?" Cố Vãn Thanh cười nói: "Hoan nghênh em thường xuyên tới nhà chơi."
Ở cái tuổi này của Lập Chính, rất nhiều người trong thôn đã cưới vợ rồi. Nàng cũng không cảm thấy có cái gì không đúng cả.
"Vậy thì tốt quá, cảm ơn chị!"
Doãn Tuyết Kỳ cực kỳ cao hứng.
Chỉ tiếc, chơi ở Lục gia đến giữa trưa, Lục Lập Chính lại chưa từng đi ra lần nào.
Doãn Tuyết Kỳ có chút nhàm chán.
Trong nhà hàng cũng có một số việc phải xử lý, nàng đành phải đi về trước.
Đợi sau khi nàng đi, Lục Lập Chính mới đi ra.
"Chị dâu, giữa trưa muốn ăn cái gì, để em làm."
"Cái gì đều được!"
Sau khi Cố Vãn Thanh trả lời thì quay đầu, nhìn về phía Lục Lập Chính. Hắn thậm chí còn không hỏi câu nào quan tới Doãn Tuyết Kỳ.
Cố Vãn Thanh yên lặng thở dài.
"Em có quen biết với Tuyết Kỳ sao?"
"Không biết, vừa rồi ra ngoài đụng phải ở trên đường."
"Xảy ra chuyện gì?"
"Nàng không nên nói em giẫm vào chân của nàng, còn bắt em nói xin lỗi, em… Em đi nấu cơm đây!"
Hắn nghĩ một lúc, cảm thấy không cần phải nói quá nhiều.
Lục Lập Chính yên lặng tiến vào nhà bếp.
Cố Vãn Thanh yên lặng thở dài.
Đứa nhỏ này, đúng là không hiểu chuyện tình cảm chút nào!
Con đường theo đuổi chồng của Tuyết Kỳ đúng là dài đằng đẵng!
…
Sau khi Doãn Tuyết Kỳ ra ngoài, một đường ngâm nga, lanh lợi hướng về phía Tam Tiên Cư.
Nàng không nhìn thấy, cách chỗ nàng vừa lên xe không xa, Doãn Hạo đi ra từ chỗ tối.
Hắn nhìn chiếc xe đi xa, lại nhìn về trong hẻm một chút, nhíu mày.
"Tiểu tử họ Lục kia ở chỗ này sao? Không nên, không nên, sau khi làm xong chuyện hôm nay, phải tới hỏi thăm hắn mới được!"
Nghĩ như vậy, Doãn Hạo cũng quay người rời đi!
...
Sai khi Lục Lập Hành trở về trên núi liền lặp lại những lời đã căn dặn trước đó một lần. Lục Kiến Quân và người trong thôn đều vô cùng ủng hộ.
Lục Lập Hành liền để lại một ít nước linh trì.
Lúc này, hắn mới ngồi nhờ xe, tiến về huyện thành.
Chờ lúc hắn đến đã là bốn giờ chiều.
Lục Lập Hành đi vào nhà hàng, sau đó bắt đầu dạy Tôn Đại Lợi và Phùng Đông làm đồ ăn.
Qua ngày học tập hôm qua, tốc độ tiến bộ của hai người rất nhanh!
40 phút đã dạy xong 3 món ăn.
Sau đó chính là khoảng thời gian luyện tập của bọn họ.
Lục Lập Hành xoa xoa tay, hỏi:
"Thế nào? Ngày hôm qua hiệu quả thế nào?"
"Tốt lắm, Đại Đông trước đó là người của đội cứu hỏa. Lần này đi tìm người, bọn họ đều nói đến lúc đó sẽ giới thiệu thêm người tới đây dùng cơm của chúng ta. Hơn nữa, đánh giá của bọn họ về món ăn của chúng ta cũng đều rất tốt. Hôm nay đều đến hỏi nhiều lần xem lúc nào có thể ăn, ha ha!"
"Ừm, hiệu quả cũng không tệ lắm, các người cố gắng luyện tập, tôi đi về trước!"
"Lại vội trở về với vợ sao? Ha ha ha, nhanh đi về đi!"
Lục Lập Hành ra ngoài, sau đó đi thẳng về nhà!
------
Dịch: MBMH Translate