Doãn gia.
Doãn Hạo giúp xong chuyện hôm nay liền chuẩn bị đi ra ngoài.
Thế nhưng lúc đi tới cửa, hắn đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Hắn quay người lại, thay một thân quần áo màu đen, thuận tiện đeo cái kính râm, lúc này mới đi ra ngoài!
Một đường đi vào con hẻm của Lục gia.
Doãn Hạo lại có chút xoắn xuýt.
Sau khi đi vào thì nên nói như thế nào đây?
Chẳng lẽ trực tiếp tới mắng chửi người?
Như này không được đâu?
Con gái sẽ tức giận mất?
Thế nhưng, hắn hình như cũng là đến để mắng chửi người!
Doãn Hạo đi tới đi lui, xoắn xuýt mấy chuyến.
Vẫn chưa nghĩ ra được nên làm thế nào!
Chính vào lúc này, hắn trông thấy một người đàn ông đi tới.
Tuổi của người đàn ông này không lớn lắm, tương tự với Doãn Tuyết Kỳ.
Mấu chốt là, dáng vẻ thật sự rất đẹp trai!
Dùng cách nói của con gái thì chính là soái!
Gương mặt này, vừa nhìn là biết kiểu mà con gái ưa thích.
Doãn Hạo nhíu mày lại, nhìn chăm chú về phía hắn.
Lục Lập Hành cảm nhận được ánh mắt, cảm thấy rất ngờ vực. Hắn xoay đầu lại, nhìn về phía Doãn Hạo, xác định đối phương là đang nhìn mình. Hắn đổi lại vẻ mặt vui cười:
"Chào chú."
"Hừ!" Doãn Hạo hừ lạnh một tiếng.
Lục Lập Hành một mặt mờ mịt:
"Ách, chú biết cháu sao?"
"Cậu có phải họ Lục hay không?"
"Đúng vậy a!"
Lục Lập Hành gật đầu.
"Vậy là được rồi, cậu biết Doãn Tuyết Kỳ không?"
Lục Lập Hành lần nữa gật đầu: "Bết."
"Ừm, vậy xem ra tôi tìm đúng người rồi!"
"A? Tìm cháu sao?"
Người này xem ra là kẻ đến không thiện!
Lục Lập Hành có chút mờ mịt.
Hắn không nhớ mình có đặc tội với người nào có quen biết với Doãn Tuyết Kỳ cả!
"Đúng, đi, qua một bên nói chuyện?"
Lục Lập Hành:?
Sao người chú này lại kỳ quái như vậy chứ.
"Chú à, cháu còn có chuyện quan trọng phải trở về."
"Chuyện mà tôi sắp nói cũng là chuyện quan trọng. Cậu có còn muốn tiếp tục với Tuyết Kỳ nữa hay không?"
Lục Lập Hành:?
Chẳng lẽ là vấn đề làm ăn nào đó?
Vậy thì đúng là phải nói chuyện thật cẩn thận rồi!
...
Tam Hiền Cư.
Doãn Tuyết Kỳ đã bận rộn một ngày, lúc này cuối cùng mới thở ra một hơi.
Phạm Vũ trông thấy nàng đang ăn quýt thì cười nói:
"Tiểu thư, bận xong rồi sao?"
"Ừm, mệt chết rồi!"
"Làm việc đương nhiên là mệt mỏi rồi. Nhưng mà tiểu thư, kỳ hạn một tháng không phải đã đủ rồi sao? Sao còn tới khách sạn làm gì?"
"Còn không phải vì cảm thấy lão Doãn quá mệt mỏi hay sao? A, không đúng, hôm nay sao lại không thấy lão Doãn đến khách sạn vậy?"
"Há, hắn hôm nay có chuyện khác phải bận rộn, không rảnh đến! Nhưng mà tiểu thư, ông chủ trước đó có tìm tôi hỏi thăm địa chỉ nhà Lục huynh đệ, cô đã nói lại chuyện hợp tác của chúng ta cho hắn biết chưa? Hắn muốn đích thân đi nói chuyện hợp tác sao?"
"Cái gì? Hỏi địa chỉ? Không có, chuyện hợp tác kia không phải vẫn luôn do chú phụ trách sao?"
Phạm Vũ sửng sốt một chút: "Đúng, là tôi phụ trách, thế nhưng chú cũng chưa nói cho ông chủ!"
"Vậy ông ấy tìm anh Lục làm gì?" Vẻ mặt của Doãn Tuyết Kỳ vô cùng nghi hoặc.
Phạm Vũ lắc đầu: "Tôi cũng không biết, nhưng mà hai ngày trước, hắn có hỏi về sở thích của cô, còn hỏi tôi nhân phẩm của Lục huynh đệ thế nào, dáng vẻ có đẹp hay không…"
Phạm Vũ càng nói càng cảm thấy là lạ.
"Ông chủ hỏi tôi dáng vẻ của hắn có đẹp hay không để làm gì chứ?"
"Đúng vậy, để làm gì?"
Doãn Tuyết Kỳ hơi sững sờ.
Ngay sau đó, nàng đột nhiên phản ứng lại:
"Nguy rồi!"
Sau khi hô xong, nàng nhanh chóng đưa đồ trong tay cho Phạm Vũ:
"Cháu đi Lục gia một chuyến, quản lý Phạm, chuyện công ty giao lại cho chú đó!"
Sau khi nói xong, không đợi Phạm Vũ phản ứng, Doãn Tuyết Kỳ đã lập tức chạy ra ngoài!
Để lại một mình Phạm Vũ mờ mịt tại chỗ.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Cả một đám cứ thần thần bí bí..."
…
Lục Lập Hành đi theo Doãn Hạo, đi đến một quán trà nhỏ cách đó không xa. Doãn Hạo gọi hai chén trà, sau đó ra hiệu Lục Lập Hành ngồi xuống.
Lục Lập Hành liền khách sáo ngồi xuống:
"Chú khách sáo rồi!"
"Không cần khách sáo, tôi cũng họ Doãn."
Doãn Hạo quyết định trực tiếp nói rõ thân phận.
Lục Lập Hành lập tức nhíu mày: "Chú là ông chủ Doãn sao? Chào ngài."
"Ừm." Doãn Hạo uống một ngụm trà:
"Tôi nghe nói, cậu và Tuyết Kỳ nhà tôi đi lại rất gần?"
"Xem như thế đi, có hợp tác. Đúng rồi, ông chủ Doãn, chú tìm cháu là bởi vì hợp tác có vấn đề gì sao? Chú cứ nói thẳng là được!"
Doãn Hạo đặt chén trà xuống, nhìn Lục Lập Hành chăm chú:
"Hợp tác? Cậu còn có mặt mũi nói đến chuyện hợp tác? Nói đi, tại sao lại tiếp cận con gái của tôi? Cậu rốt cuộc là có mục đích gì?"
Lục Lập Hành: ??
Hắn quan sát phản ứng của Doãn Hạo, lúc này mới hiểu rõ ý đồ của đối phương.
Đây là hiểu lầm mình có gì đó với Doãn Tuyết Kỳ sao?
Nhưng mà nghĩ kỹ lại một chút, nếu như tương lai, con gái của mình nói chuyện yêu đương với người khác, nói không chừng hắn còn kích động hơn cả Doãn Hạo.
Đối phương thế mà còn có thể khách sáo gọi mình ra đây đúng là chuyện không dễ dàng.
Lục Lập Hành bất đắc dĩ vuốt vuốt mi tâm, nở nụ cười.
Nụ cười này lại làm cho Doãn Hạo tức giận không nhẹ:
"Xú tiểu tử, cậu cười cái gì?"
Lục Lập Hành không thể làm gì khác hơn là nói:
"Ông chủ Doãn, chú hiểu lầm rồi. Cháu đã có vợ!"
"Cái gì?" Doãn Hạo nghe thấy lời này thì trực tiếp đứng lên, ngay cả nói chuyện cũng đều trở nên kích động:
"Cậu, cậu có vợ rồi? Cậu có vợ rồi còn để Tuyết Kỳ nhà tôi tới tìm cậu? Có phải là vợ cậu đang ở quê hay không? Cậu cậu cậu… cậu đúng là quá đáng!"
Doãn Hạo tức giận không nhẹ.
Lục Lập Hành nghe xong lời này thì càng thêm bất đắc dĩ.
Chuyện này rốt cuộc là sao đây?
Làm sao càng giải thích lại càng loạn vậy.
Hắn cuối cùng cũng biết, tính khí nóng nảy của Doãn Tuyết Kỳ là học của ai rồi.
Lục Lập Hành đang muốn giải thích, chợt nghe ngoài cửa truyền tới một giọng nói quen thuộc:
"Ba!"
Lục Lập Hành vừa quay đầu, đã nhìn thấy Doãn Tuyết Kỳ, còn có Cố Vãn Thanh bên cạnh nàng.
Lúc này, Cố Vãn Thanh đang mờ mịt nhìn về phía hắn, dường như không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Trên thực tế, chính hắn đều có chút mờ mịt.
Doãn Hạo trông thấy Doãn Tuyết Kỳ thì càng tức giận:
"Con tới thật đúng lúc, con mau qua đây. Người đàn ông này đã có vợ rồi, con mỗi ngày đều theo hắn lăn lộn cái gì không biết? Hắn ta đang lừa con đó, con có phải là bị ngốc hay không. Ba có thể hiểu được việc con không muốn gả cho Trương Đông. Nhưng con cũng không thể, cũng không thể..." Doãn Hạo thở dài.
Doãn Tuyết Kỳ cuống cuồng:
"Ba đang nói cái gì đó? Lăn lộn cái gì chứ, anh Lục đúng là đã kết hôn rồi. Thế nhưng, con không có lăn lộn lung tung với hắn mà! Ba có phải đã hiểu lầm con rồi hay không? Con chỉ là muốn tìm anh Lục chơi đùa một chút. Con không có suy nghĩ gì đối với hắn cả!"
Thấy Doãn Hạo rõ ràng là không tin, Doãn Tuyết Kỳ lập tức kéo Cố Vãn Thanh lại:
"Ba nhìn đi, vợ của người ta cũng đang ở huyện thành. Hơn nữa, chị ấy còn xinh đẹp như vậy, sao con có thể so sánh được? Phi phi, không đúng, con không cần phải so sánh làm gì. Con chỉ là cảm thấy con người của anh Lục không tệ, chị Vãn Thanh cũng rất xinh đẹp, nên muốn kết bạn với bọn họ mà thôi! Ba không phải luôn nói con không có bạn bè, rất cô đơn sao? Ba, ba đang làm cái gì vậy chứ?"
Doãn Hạo lúc này mới nhìn về phía Cố Vãn Thanh.
"Đây là vợ của hắn?"
"Đúng vậy!"
"Không… không phải đang mang thai sao?"
"Đúng vậy, cũng sắp sinh rồi."
"Vậy chuyện này…"
Doãn Hạo gãi đầu một cái: "Ba hiểu lầm con rồi sao?"
"Đúng vậy, ba tranh thủ thời gian xin lỗi anh Lục đi!"
"Ồ được!"
Doãn Hạo cũng không phải là người không nói đạo lý, nghe thấy lời này liền thật sự muốn nói xin lỗi.
Chỉ là, trong lòng hắn lại cảm thấy vô cùng kỳ quái.
"Anh Lục? Họ Lục, vợ còn xinh đẹp như vậy. Tiểu tử, cậu tên là gì thế?"
------
Dịch: MBMH Translate