"Lục Lập Hành." Lục Lập Hành khách sáo trả lời.
Doãn Hạo nhịn không được lại thì thầm một lần: "Lục Lập Hành? Cái tên này hình như có chút quen tai, chúng ta trước đó có quen biết không?"
Doãn Hạo không nhớ mình đã gặp mặt thiếu niên trước mắt lúc nào, nhưng cái tên này thật sự là quá quen thuộc.
Lục Lập Hành lắc đầu: "Chắc là không có."
"Vậy đúng là kì quái..." Doãn Hạo nhíu mày trầm tư.
Doãn Tuyết Kỳ đã gấp:
"Ba, làm gì vậy, mau xin lỗi anh Lục đi."
"Được được được, xin lỗi thì xin lỗi."
Doãn Hạo vẫn rất nghe lời con gái.
Hắn vội vàng nói: "Tiểu tử, thật sự xin lỗi, tôi chỉ là sợ Tuyết Kỳ bị lừa mà thôi. Nó đã lớn như vậy rồi mà còn chưa từng yêu đương. Cậu cũng biết bọn tiểu tử hiện tại mà, Tuyết Kỳ không hiểu."
"Ai nói con không hiểu chứ. Ba đang xem thường con đúng không! Ba cứ như vậy thì con làm sao mới có thể gả được ra ngoài đây!"
Doãn Tuyết Kỳ bày tỏ không phục.
Doãn Hạo bất đắc dĩ: "Đi sang một bên, người lớn nói chuyện trẻ nhỏ đừng xen vào!"
"Ba, con đã 20 rồi!"
Lục Lập Hành nhìn mà muốn cười. Hắn kéo Cố Vãn Thanh đến bên cạnh mình, ôn nhu nhìn nàng một chút rồi nói:
"Không có chuyện gì, cháu có thể hiểu được. Dù sao, nếu như tương lai cháu mà có con gái thì cháu cũng không nỡ!"
"Ha ha ha!" Doãn Hạo bưng chén trà lên:
"Vậy thì lấy trà thay rượu, chúc cậu sớm sinh được con gái!"
Lục Lập Hành cũng không khách sáo, hắn cũng bưng chén trà lên:
"Cám ơn."
"Được rồi, lời cần nói đều đã nói rồi, vì biểu đạt sự áy náy của mình, tôi sẽ mời các người ăn cơm!".
Doãn Hạo nói xong, không đợi Lục Lập Hành trả lời đã kêu nhân viên phục vụ mang lên rất nhiều món ăn nhỏ.
Lục Lập Hành bất đắc dĩ, đành phải đồng ý.
May mà Cố Vãn Thanh cũng thích ăn điểm tâm.
Sau đó, Doãn Hạo còn nói chuyện với Lục Lập Hành về một số vấn đề liên quan tới chuyện hợp tác.
Thấy lúc Lục Lập Hành nói chuyện vô cùng trật tự rõ ràng, tư duy nhanh nhẹn. Hơn nữa, hắn còn phân tích rõ những nhân tố có lợi và bất lợi.
Doãn Hạo yên lặng ném cho hắn ánh mắt khẳng định.
"Tiểu tử, không tệ, tôi còn có cái siêu thị ở huyện Song Thành, chờ tôi trở về xem một chút, cá không dùng hết có thể hợp tác với siêu thị?"
Không nghĩ tới còn có thu hoạch ngoài ý muốn này, Lục Lập Hành liền gật đầu:
"Được, không thành vấn đề."
Mấy người ăn một hồi lâu mới rời khỏi.
Trước khi đi, Doãn Tuyết Kỳ còn lưu luyến không rời nói lời tạm biệt với Cố Vãn Thanh.
Dưới sự thúc giục của Doãn Hạo, nàng mới rời khỏi.
Trên đường đi, Doãn Tuyết Kỳ bĩu môi bất mãn trừng Doãn Hạo.
Doãn Hạo đang lái xe, luôn cảm thấy bên trong ánh mắt của con gái có đao.
"Tuyết Kỳ, sao thế?"
Doãn Tuyết Kỳ "Hung dữ" nói:
"Ai bảo ba đi tìm anh Lục một mình vậy, đúng là kiếm chuyện mà. May mà anh Lục rộng lượng, nếu không thì lần hợp tác này đã ngâm nước nóng rồi. Số cá kia đều rất tốt, nếu không có cá của hắn thì chuyện làm ăn của khách sạn chúng ta có lẽ sẽ bị giảm mất một nửa!"
Doãn Hạo kinh ngạc:
"Chuyện làm ăn của khách sạn mấy ngày nay tốt như vậy đều bởi vì số cá kia?"
"Không phải vậy thì sao?"
"Xem ra số cá kia quả thật không tệ, lần này là ba ba sai rồi. Ba không phải cũng là vì lo lắng cho con hay sao? Con gái ngoan, con quen biết được người lợi hại như vậy từ chỗ nào thế?"
"Tự hắn đến khách sạn tìm chúng ta đó!"
"Ý của ba là, hắn là người nơi nào?"
Doãn Hạo làm ăn mấy chục năm, biết rõ những nhà cung ứng cá xung quanh đây. Nhưng mà, đối với thiếu niên này, hắn chỉ là cảm thấy quen tai, nhưng lại chưa từng nghe nói.
"Người thôn Lục gia trấn Lâm Thủy!"
"Thôn Lục Gia?" Doãn Hạo lần nữa nhíu mày.
"Thôn Lục Gia? Lục gia... Lục?"
Doãn Tuyết Kỳ nhìn Doãn Hạo lải nhải, cảm thấy rất là kỳ quái:
"Ba, sao thế ?"
Doãn Hạo bỗng nhiên sững sờ: "A, chẳng lẽ là hắn?"
"Ai vậy?" Doãn Tuyết Kỳ càng thêm mờ mịt.
Doãn Hạo tranh thủ thời gian quay đầu xe: "Chúng ta đi một nơi, xác nhận một chút!"
Thấy Doãn Hạo nghiêm túc như vậy, Doãn Tuyết Kỳ cũng không có nói thêm cái gì nữa.
...
Lục Lập Hành đưa Cố Vãn Thanh về nhà. Hắn không tự chủ được mà nở nụ cười:
"Ba của Doãn Tuyết Kỳ đúng là thú vị!"
Lục Lập Hành nói xong nhưng không thấy Cố Vãn Thanh có phản ứng gì.
Hắn hơi sững sờ, lập tức cúi đầu thì phát hiện, Cố Vãn Thanh cũng đang cúi đầu, dường như đang trầm tư cái gì.
Lục Lập Hành hơi sững sờ:
"Vãn Thanh, sao thế?"
Cố Vãn Thanh lúc này mới ngẩng đầu lên, nói nghiêm túc:
"Em đang suy nghĩ một chuyện."
"Chuyện gì?" Lục Lập Hành có chút mờ mịt.
Cố Vãn Thanh nói:
"Em đang nghĩ em có cần phải tức giận hay không?"
"Ừm? Tại sao phải tức giận?"
Sau khi Lục Lập Hành nói xong, bỗng nhiên phản ứng lại.
"Ha ha, ý em là ăn dấm sao?"
Cố Vãn Thanh gật đầu vô cùng nghiêm túc:
"Đúng vậy, chồng em bị hiểu lầm có quan hệ với người phụ nữ khác, em thế mà còn phải đi làm chứng, nói hai người không có quan hệ gì. Chuyện này rất kỳ quái!"
Lục Lập Hành bị mạch suy nghĩ kỳ quái này chọc cười. Hắn cúi đầu xuống, nhéo mũi Cố Vãn Thanh một cái:
"Vậy tại sao em lại muốn tới làm chứng?"
"Là Tuyết Kỳ tới tìm em. Lúc ấy em đang nghĩ chắc là anh cũng sắp về rồi nên đi ra trước cửa đón anh. Chỉ thấy nàng vô cùng lo lắng chạy tới, nói với em là tìm em có việc gấp, sau đó không nói hai lời liền lôi kéo em đi tìm anh! Sau khi em đi mới phát hiện là để em đi làm chứng!"
"Ha ha!" Lục Lập Hành tâm tình cực tốt mà đùa với Cố Vãn Thanh:
"Vậy sao em lại không trực tiếp rời đi?"
"Đi? Thế nhưng Tuyết Kỳ nói đúng mà!"
"Sao em lại tin tưởng Tuyết Kỳ như vậy? Quan hệ giữa em và nàng đã tốt như vậy rồi sao?"
"Đúng vậy, nàng rất đáng yêu!" Cố Vãn Thanh phát ra cảm khái từ nội tâm.
"Vậy tại sao em còn ăn dấm?"
Cố Vãn Thanh:…
Nàng luôn cảm thấy mình bị kéo vào một cách kỳ lạ, nhưng lại không nói ra được rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề.
Nàng dứt khoát không nhắc tới đề tài này nữa.
"Được rồi, Lập Hành, em nói cho anh một chuyện quan trọng."
Lục Lập Hành nghe xong lời này, vội vàng nói: "Chuyện gì?"
Cố Vãn Thanh nói:
"Anh lần trước nói không sai, Doãn Tuyết Kỳ đến nhà chúng ta đúng là có mục đích!"
"Mục đích gì?"
"Nàng hình như... Nói như thế nào đây, em nói ra anh không được giận đâu đấy."
"Ừm, không tức giận."
"Nàng hình như coi trọng Lập Chính..."
"Cái gì?"
...
Doãn Tuyết Kỳ theo Doãn Hạo đi tới một ngôi nhà nhỏ. Hắn gõ cửa một cái.
Trong phòng truyền đến giọng nói của một người đàn ông:
"Ai vậy?"
"Tôi, Doãn Hạo."
Cửa phòng lập tức được mở ra.
"Ông chủ Doãn?"
Phòng cửa bị mở ra, Hoàng Thiên Lương nhô đầu ra:
"Sao anh lại tới đây? Người này là..."
"Con gái của tôi, Tuyết Kỳ. Ông chủ Hoàng, tôi có chút chuyện muốn hỏi anh, không biết có được hay không?"
Hoàng Thiên Lương nhanh chóng nhường đường:
"Đương nhiên là được, mời vào!"
Hoàng Thiên Lương đi rót nước cho Doãn Hạo và Doãn Tuyết Kỳ, sau đó ra hiệu cho Kiều Kiều đi vào trong phòng học tập.
Lúc này, hắn mới nói:
“Sao vậy? Hơn nửa đêm rồi, ông chủ Doãn có chuyện gì gấp sao? Đồ hộp xảy ra vấn đề sao?"
Nhà máy thực phẩm Thiên Lương sản xuất đồ hộp, có hợp tác với siêu thị của Doãn Hạo.
Từ sau khi đồ hộp về quýt lên sàn, Doãn Hạo đã nhập hàng từ bên hắn.
Ngoại trừ chuyện này, Hoàng Thiên Lương nghĩ không ra lý do Doãn Hạo nửa đêm đến tìm mình.
------
Dịch: MBMH Translate