Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 344 - Chương 344 - Hắn Sẽ Càng Ngày Càng Lợi Hại

Chương 344 - Hắn Sẽ Càng Ngày Càng Lợi Hại
Chương 344 - Hắn Sẽ Càng Ngày Càng Lợi Hại

Doãn Tuyết Kỳ mờ mịt nghe hai người nói chuyện.

Doãn Hạo nói: "Không phải,là chuyện khác."

Hoàng Thiên Lương: "Ngài nói đi!"

Doãn Hạo: "Tôi nhớ rằng, ngài trước đó từng nói, quýt mà ngài sử dụng để sản xuất đồ hộp đến từ huyện chúng ta? Ông chủ bán quýt kia cũng là người của huyện chúng ta sao?"

"Đúng, trấn Lâm Thủy!" Hoàng Thiên Lương gật đầu.

"Người thôn Lục Gia?"

"Đúng thế."

Doãn Hạo lập tức chấn kinh: "Khó trách, khó trách, khó trách. Tuyết Kỳ, con lần này đúng là đã quen biết được một nhân vật không tầm thường!"

Doãn Tuyết Kỳ cũng không ngu ngốc, lúc này đã hiểu rõ.

"Ý của hai người là, anh Lục chính là người cung cấp quýt. Hơn nữa, khoai lang của nhà máy khoai lang Mỹ Vị cũng tới từ chỗ của hắn?"

Tuy không biết tại sao bọn họ lại biết Lục Lập Hành, nhưng thấy Lục Lập Hành được khích lệ, Hoàng Thiên Lương vẫn gật đầu không chút khách sáo:

"Đúng, đúng vậy, đó chính là Lục huynh đệ!"

Doãn Hạo quyết định xác nhận lần cuối: "Lục huynh đệ, là Lục Lập Hành?"

"Đúng vậy!" Hoàng Thiên Lương gật đầu lần nữa.

Doãn Hạo cười ha hả: "Tôi đã nói mà, sao đột nhiên lại có người có cá tốt như vậy chứ, quả nhiên không phải là người bình thường!"

Hoàng Thiên Lương lúc này mới tò mò hỏi: "Cá gì vậy?"

"Chính là loại cá mà Tam Tiên Cư dùng gần đây, chắc là ông chủ Hoàng cũng nghe nói qua rồi đúng không? Tam Tiên Cư chúng tôi gần gần đây làm ăn cực kỳ phát đạt, mà tất cả chuyện này đều bởi vì ngày đó Tuyết Kỳ hợp tác với Lục Lập Hành, dùng cá của hắn."

"Lục huynh đệ còn nuôi cá rồi? Chẳng qua nếu như là hắn thì chất lượng cá đúng là sẽ rất tốt!"

"Ha ha, thì ra anh cũng không biết. Tiểu tử này đúng là biết nhiều thứ, khoai lang, quýt, còn có gì nữa không?"

Hoàng Thiên Lương lắc đầu: "Tôi đây cũng không biết!"

"Ha ha, được rồi, vậy tôi sẽ tự mình đi hỏi thăm hắn một chút vậy. Ông chủ Hoàng, cảm ơn đã giải đáp!"

"Không cần khách sáo."

Lại trò chuyện trong chốc lát, Doãn Hạo lúc này mới mang theo Doãn Tuyết Kỳ rời đi.

Hoàng Thiên Lương nhìn bóng lưng của bọn họ, không khỏi cảm khái:

"Ban đầu đã biết Lục huynh đệ sớm muộn gì cũng có sự phát triển, không nghĩ tới lại phát triển nhanh như vậy!"

Người bình thường có thể có chỗ đứng trong một lĩnh vực đã rất lợi hại rồi. Nhưng mà Lục huynh đệ lại làm đồng thời rất nhiều chuyện.

Hơn nữa, Hoàng Thiên Lương có một loại ảo giác, thành tự của Lục huynh đệ sau này sẽ càng ngày càng lợi hại!

...

Lục gia.

Lục Lập Hành nghe thấy Cố Vãn Thanh nói vậy thì cả người đều ngây dại.

"Lập Chính còn nhỏ mà!"

"Thế nhưng Lập Chính cũng 17 rồi. Ở chỗ của chúng ta, rất nhiều người 17 tuổi đã cưới vợ, Tuyết Kỳ cũng chỉ lớn hơn hắn ba tuổi. Anh nghe qua câu nói kia chưa? Nữ hơn nam ba ôm gạch vàng!"

Lục Lập Hành lập tức không phản bác được:

"... Cũng đúng, thế nhưng, Lập Chính còn đang đi học!"

"Tuyết Kỳ cũng đang đi học mà, nhưng mà Tuyết Kỳ là đại học, có lẽ sẽ có sự trợ giúp đối với Lập Chính. Anh cảm thấy thế nào?"

"Hình như cũng đúng!"

Trong lúc nhất thời, Lục Lập Hành không biết nên nói cái gì cho phải.

"Vãn Thanh, em thật giống như rất tán thành chuyện này!"

"Cũng không phải..." Cố Vãn Thanh lắc đầu:

"Em cảm thấy đây không phải là chuyện mà chúng ta có thể can thiệp vào. Bọn họ còn đi học, khẳng định sẽ có ý nghĩ của mình. Tuyết Kỳ cũng không xấu, chỉ cần không ảnh hưởng đến Lập Chính thì cũng không có chuyện gì. Mọi chuyện cứ để bọn họ quyết định đi."

Lục Lập Hành gật đầu: "Ừm, cũng đúng, 17 tuổi rồi, cũng nên nói chuyện yêu đương!"

Trong thời đại tương lai, 17 tuổi chính là thời điểm thanh xuân. Tình yêu ở cái tuổi này vừa tuyệt đẹp lại hồn nhiên. Đó đại khái là tình cảm chân thuần nhất trên thế giới này.

Lục Lập Hành cũng không từ chối.

"Vậy Lập Chính nghĩ như thế nào?"

"Chuyện này…" Cố Vãn Thanh có chút khó khăn: "Lập Chính thì có chút đầu gỗ."

"Hả?"

"Ai nha, anh về xem một chút liền biết, đi thôi!"

Hai người cười cười nói nói rồi đi về nhà.

Lục Kiến Châu và Trần Thu Linh đang nấu cơm.

Lục Lập Chính còn đang đọc sách.

Chỉ là, hắn đã chuyển chỗ đọc sách từ trong sân ra bên ngoài.

Lục Lập Hành nhìn dáng vẻ của hắn, lập tức cảm thấy, đứa nhỏ này đúng là cần phải nói chuyện yêu đương. Nếu không sợ là sau này sẽ biến thành con mọt sách mất!

Nghĩ như vậy, Lục Lập Hành ho nhẹ một tiếng, đi đến bên cạnh Lục Lập Chính.

"Lập Chính."

Lục Lập Chính ngẩng đầu: "Anh hai, anh trở về rồi?"

Cũng chỉ có lúc trông thấy Lục Lập Hành, hắn mới cười vui vẻ.

"Còn đang học bài sao?"

"Ừm, đang soạn bài, chuẩn bị trước để ngày mai dạy cho bọn nhỏ."

"Không tệ!" Lục Lập Hành gật đầu, lúc quay người rời đi, hắn lơ đãng hỏi:

"Lập Chính, em ở trường học có thích bạn gái nào không?"

"Hả?" Lục Lập Chính bỗng nhiên ngẩng đầu, từ mặt đến cổ lập tức ửng đỏ:

"Không, sao anh hai lại hỏi như vậy?"

"Anh biết, thế nhưng bạn học cấp hai của em- Trần An hình như đã đính hôn, tháng sau sẽ cưới vợ."

"Em đã nghe nói chuyện này, thế nhưng em vẫn còn đang đi học mà!"

"Đi học cũng có thể nói chuyện yêu đương mà!" Lục Lập Hành nói nghiêm túc.

Lục Kiến Châu đang đi ra thì nghe thấy lời này, lập tức dừng lại:

"Tiểu Hành, con nói gì thế? Đọc sách phải dùng tâm, sao có thể tùy tiện nói chuyện yêu đương được?"

"Ba không hiểu rồi? Nói chuyện yêu đương là nói chuyện yêu đương, học tập là học tập. Đây là một cách để trưởng thành. Có người nói chuyện yêu đương quá phí thời gian, đó là bởi vì bọn họ quá mê muội, quên mất chuyện mà bản thân mình cần làm nhất. Nhưng cũng có rất nhiều cặp đôi đã cùng nhau cố gắng và phấn đấu. Con cảm thấy như này thì cảm tình sẽ tốt hơn!"

Sau khi Lục Lập Hành nói xong lại bổ sung:

"Hơn nữa, nếu như quản quá chặt và không cho yêu đương, đến lúc tốt nghiệp, Lập Chính không tìm thấy đối tượng, sẽ đến lượt ba phải gấp!"

"Chuyện này…"

Lục Lập Hành nói cho Lục Kiến Châu á khẩu không trả lời được:

"Được rồi, được rồi, con nói cái gì cũng đều có lý, ba không nói lại được con."

"Ha ha!"

Lục Lập Hành lại nhìn về phía Lục Lập Chính:

"Cho nên Lập Chính à, nếu như gặp được cô gái mà mình thích thì nhớ nhất định phải nắm chặt. Nếu không thì nàng sẽ là của người khác mất!"

Lục Lập Chính nghe mà mờ mịt.

Sao anh hai lại đột nhiên nói chuyện này với mình? Nhưng hắn rất ít khi phản bác lại Lục Lập Hành, liền gật đầu.

Lục Lập Hành nghĩ một lúc rồi lại nói:

"Đúng rồi, Lập Chính, em hôm nay đã gặp Doãn Tuyết Kỳ chưa? Chính là con gái của ông chủ Tam Tiên Cư? Nàng có đến nhà chúng ta!"

Nói đến Doãn Tuyết Kỳ, Lục Lập Chính lập tức nhíu mày lại:

"Ừm, gặp được."

Lục Lập Hành nhìn vẻ mặt của hắn không đúng lắm, cũng không nhiều lời, chỉ nói:

"Lúc nàng thi tốt nghiệp trung học hình như là trạng nguyên của huyện chúng ta đó. Nếu em có chỗ nào không hiểu thì có thể hỏi nàng một chút."

Mấy chuyện này là Doãn Hạo nói cho hắn biết trong lúc hai người nói chuyện phiếm.

Lục Lập Chính hơi sững sờ:

"Cái gì? Trạng nguyên? Vậy nàng hiện tại..."

"Đang học đại học, lúc này không phải là đang được nghỉ sao? Đang trợ giúp ba nàng quản lý nhà hàng."

"A..." Lục Lập Chính cúi đầu, rơi vào trầm tư.

Người phụ nữ lỗ mãng kia thế mà lại thông minh như vậy sao?

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment