Ngày kế tiếp.
Lục Lập Hành dậy sớm nấu bữa sáng.
Để Lục Lập Chính ở nhà an tâm học tập.
Hắn chuẩn bị mang theo Cố Vãn Thanh đi tản bộ.
Thế nhưng vừa mở cửa, hắn đã nhìn thấy một người quen cũ đứng trước cửa.
"Ông chủ Doãn? Sao ngài lại tới đây?"
Doãn Hạo mang theo hai điếu thuốc và một giỏ hoa quả tươi, đưa cho Lục Lập Hành rồi nói:
"Hôm qua tôi trách nhầm cậu nên hôm nay đến nói lời xin lỗi, thuận tiện mua cho Vãn Thanh chút đồ ăn."
Lục Lập Hành có chút mờ mịt: "Cháu không hút thuốc lá."
"Vậy thì cho ba cậu hút, ha ha ha!"
Lục Lập Hành luôn cảm thấy Doãn Hạo đến là có chuyện gì. Hắn đành phải nhận đồ: "Vậy cảm ơn ông chủ Doãn."
"Đừng khách sao, đừng khách sáo, là chuyện nên làm thôi. Hai người đây là… muốn đi ra ngoài sai?"
"Không, chỉ ra ngoài đi bộ một chút."
"À, vậy chậm trễ hai người một lát vậy. Lục huynh đệ, tôi có thể vào ngồi một chút không?"
"Đương nhiên là có thể!"
Lục Lập Hành lập tức nhường đường cho Doãn Hạo.
"Lập Chính, chuyển cái ghế ra."
"Đến đây, đến đây!"
Lục Lập Chính thả sách giáo khoa trong tay ra, lập tức chuyển một cái ghế ra.
Doãn Hạo trông thấy Lục Lập Chính thì kinh ngạc:
"Ồ, đây là em trai của cậu sao?"
"Ừm, Lục Lập Chính."
Doãn Hạo gật đầu cười: "Không tệ, không tệ, đúng là rất giống cậu. Hơn nữa, có thể nhìn ra tương lai cũng là nhân tài không tệ!"
"Ông chủ Doãn cất nhắc rồi, hắn vẫn còn đang đi học!"
"Ha ha, không nói chuyện này nữa. Lục huynh đệ, không gạt cậu, hôm nay tới tìm cậu, quả thật là có chút chuyện muốn nói với cậu một chút!"
Lục Lập Hành rót nước cho Doãn Hạo.
Sau đó, hắn tự rót cho mình một ly, khách sáo ngồi xuống:
"Ngài cứ nói."
Doãn Hạo xoắn xuýt trong chốc lát, mới mở miệng:
"Hôm qua sau khi trở về từ chỗ của cậu, tôi có đi gặp ông chủ Hoàng. Lục huynh đệ, cậu cũng biết ông chủ Hoàng- Hoàng Thiên Lương đúng chứ?"
Thấy Lục Lập Hành gật đầu, Doãn Hạo mới tiếp tục nói:
"Phần lớn quýt đóng hộp của ông chủ Hoàng đều do tôi thu mua. Tôi cũng biết chuyện cậu bày quầy bán hàng ở chợ nông sản. Tôi cũng thường xuyên qua bên kia mua quýt. Lục huynh đệ, trước ngày hôm qua, tôi cũng không biết cậu chính là nhân tài mới nổi thần bí kia, ha ha ha!"
"Nhân tài mới nổi?" Lục Lập Hành buồn cười nhíu mày lại.
"Đúng đúng đúng, cậu còn không biết địa vị của mình ở trong lòng mọi người huyện Song Thành chúng tôi như nào đâu? Bọn họ đều biết quýt, đồ hộp và bột khoai lang đều đến từ cùng một người. Nhưng bọn hắn lại không biết người này là ai, chỉ biết là nhân tài mới nổi, tuổi trẻ lại có tài! Bao nhiêu người đều muốn hợp tác với cậu đó!"
Lục Lập Hành bất đắc dĩ cực kỳ: "Đó là do mọi người nâng đỡ thôi!"
"Ha ha, cậu không cần phải khiêm tốn. Chỉ là không nghĩ tới tôi có thể trở thành người thứ ba ngoại trừ ông chủ Hoàng và ông chủ Liễu nhận biết cậu. Đây đại khái chính là cơ hội mà ông trời cho tôi? Cậu cũng biết đó, ngoại trừ nhà hàng tôi còn mở siêu thị. Trong siêu thị cũng bán hoa quả và khoai lang, còn có cá nữa."
Nói đến đây, Doãn Hạo dừng một chút, uống một hớp nước rồi mới tiếp tục nói:
"Cho nên, tôi muốn hỏi cậu một chút, có hứng thú hợp tác với tôi hay không?"
"Hợp tác?"
"Đúng, tôi nhập hàng từ chỗ cậu rồi bán trong siêu thị bán, sau đó chia tiền!"
Từ sau khi biết thân phận của Lục Lập Hành vào hôm qua, Doãn Hạo đã bắt đầu suy nghĩ đến chuyện này. Nếu như có thể hợp tác cùng Lục Lập Hành, thì lượng tiêu thụ của siêu thị sẽ có thể tăng lên một bậc.
"Chuyện này sao…" Lục Lập Hành rơi vào trầm tư.
Quýt, kiwi và khoai lang đều bán ở chợ bán thức ăn.
Qua khoảng thời gian nữa, hắn sẽ còn bán thêm nhiều thứ nữa, cũng có thể để người thôn Lưu Gia tiếp tục nuôi cá.
Đến lúc đó, chỉ dựa vào việc hợp tác với Tam Tiên Cư và việc sử dụng của quán cơm nhỏ đúng là sẽ bán không hết. Hắn cũng đã cân nhắc tới việc hợp tác với siêu thị. Nhưng không nghĩ tới, siêu thị thế mà tự mình tìm đến.
Ở trong ánh mắt mong đợi của Doãn Hạo, Lục Lập Hành gật đầu:
"Được, nhưng mà ông chủ Doãn, tôi còn có một số vấn đề khác!"
Doãn Hạo vội vàng nói: "Cậu nói, cậu nói đi!"
Lục Lập Hành: "Trước mắt mà nói, tôi chỉ có khoai lang, quýt và kiwi. Nhưng mà, hiện tại tôi và các thôn dân đang cố gắng bồi dưỡng các loại rau xanh khác. Qua mấy tháng nữa, chủng loại và số lượng cũng sẽ tăng thêm. Đương nhiên, tôi có thể bảo đảm về chất lượng của các sản phẩm, chỉ là không biết ông chủ Doãn có hứng thú hay không?"
"Các rau xanh khác? Vậy thì tốt quá!" Doãn Hạo thiếu chút đã nhảy dựng lên. Hắn cao hứng nói:
"Lục huynh đệ, cậu có bao nhiêu chủng loại tôi đều muốn! Tôi còn đang định mở rộng siêu thị đây!"
Lục Lập Hành thấy hắn kích động như vậy thì có chút bất đắc dĩ:
"Ông chủ Doãn không định nhìn sản phẩm rồi lại quyết định sao?"
"Không cần xem làm gì, tôi rất tín nhiệm ông chủ Hoàng và ông chủ Liễu. Hơn nữa, còn có con gái của tôi nữa, ánh mắt của con gái tôi vô cùng cao. Thứ mà ba người bọn họ coi trọng, cho dù phía sau có là gì thì cũng sẽ không kém. Tôi tin tưởng cậu!"
"Vậy được rồi, chúng ta bàn bạc chi tiết một chút về chuyện hợp tác đi?"
"Được, được!" Doãn Hạo lập tức đáp lời.
Cố Vãn Thanh và Lục Lập Chính ở trong một căn phòng khác, trông thấy hai người chậm rãi nói chuyện, càng nói càng kích động.
Lục Lập Chính không khỏi cảm khái:
"Anh hai đúng là rất lợi hại, nếu như em cũng có thể lợi hại như anh ấy thì tốt rồi!"
Cố Vãn Thanh cười nói: "Sẽ, chờ em học xong, khẳng định sẽ còn lợi hại hơn cả anh của em. Em phải nỗ lực nhiều hơn!"
"Ừm, em đã biết."
Lục Lập Chính lại có lòng tin, tìm được động lực.
Lục Lập Hành và Doãn Hạo nói chuyện ròng rã một giờ.
Chờ đến lúc kết thúc thì ly nước của Doãn Hạo đã lạnh từ lâu.
Nhưng hắn vẫn vui vẻ nâng lên, chăm chú uống một ngụm:
"Lục huynh đệ, hợp tác vui vẻ!"
Doãn Hạo dường như đã có thể đoán được, sự nghiệp của mình sẽ được nâng cao lên một bước ở cái tuổi này!
"Hợp tác vui vẻ!"
Lục Lập Hành cũng đưa tay ra.
Lại nói chuyện vài câu, Doãn Hạo đứng lên nói lời tạm biệt với Lục Lập Hành.
"Lục huynh đệ, có muốn đến Tam Tiên Cư hay không? Mang theo Vãn Thanh và em trai cậu, chúng ta cùng đi ăn chực một bữa?"
Lục Lập Hành nhìn đồng hồ, lắc đầu:
"Hay là ông chủ Doãn ở lại đây ăn một bữa đi? Đúng lúc tôi vừa mua thức ăn, giữa trưa đã đồng ý là sẽ nấu cơm cho Vãn Thanh rồi!"
Thấy lúc Lục Lập Hành nói lời này, không kiêu ngạo không tự ti, không có chút xấu hổ nào, Doãn Hạo trực tiếp nở nụ cười:
"Ha ha, Tuyết Kỳ nói cậu đối xử với vợ vô cùng tốt, thực ra tôi cũng không quá tin tưởng. Nhưng mà bây giờ tôi tin rồi, được, tôi cũng nếm thử tay nghề của Lục huynh một chút."
Trên thực tế, Doãn Hạo đang muốn dùng tất cả cơ hội để lôi kéo quan hệ với Lục Lập Hành.
Trong lúc Lục Lập Hành nấu cơm, Doãn Hạo có chút nhàm chán, liền đi lòng vòng khắp nơi.
Khi nhìn thấy sách và vở đầy chữ viết của Lục Lập Chính dưới mái hiên, Doãn Hạo lập tức cảm thấy hứng thú.
"Bạn học Lập Chính? Đây là bài tập của cậu sao? Cậu không biết làm đề này sao?"
Lục Lập Chính gật đầu: "Ừm, đúng vậy! Ngài cũng biết cái này sao?"
------
Dịch: MBMH Translate